Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 236 : Một đêm không nghỉ
Ngày đăng: 06:59 30/08/20
Thanh âm xung quanh vang rộn, mặc dù vẫn còn ở trong rừng một mình, Ninh Khinh Tuyết cũng không còn sợ hãi như lúc đầu. Dường như tiếng chim chóc kêu lúc này so với sự yên lặng vừa rồi đáng yêu hơn nhiều.
Vì vừa rồi bị động vật tập kích, Ninh Khinh Tuyết nghỉ ngơi một lúc, không dám dừng lại mà lấy kính viễn vọng đứng ở trên tảng đá nhìn ra phía xa. Tuy cô đã tiếp cận càng gần chỗ vách núi kia, nhưng lúc này ngược lại không thấy rõ bằng lúc vừa mới tiến vào. Mây mù mờ ảo che hết tất cả mọi thứ, dường như rất gần, lại tựa như rất xa.
Ninh Khinh Tuyết không dám dừng lại, đã chậm trễ một ngày, nếu chẳng may Diệp Mặc xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong rừng, trừ một số nơi khá trống trải, hầu hết đều rất u ám. Ninh Khinh Tuyết không dám dừng lại thêm một chút nào, cô sợ ngộ nhỡ dừng lại, cái khủng bố gì đó lại đuổi theo. Cũng may bùa “Trừ tà” trên ngực cô chốc chốc lại tỏa ra một chút ấm áp, làm cho nàng không phải quá mức kinh sợ cái loại u ám xung quanh này.
Chạy trong rừng rậm nguyên thủy, Ninh Khinh Tuyết dường như không chút mệt mỏi, cô không ngừng vùi đầu chạy nhanh. Chỉ biết hướng tới chỗ vách núi kia, mọi thứ khác đều không quan tâm. Trong nội tâm cô nghĩ không biết có phải là có quan hệ với chuyện lần trước Diệp Mặc cứu cô hay không, cũng là nguyên nhân tinh thần cô căng thẳng, cô cảm giác như thể lực mình tốt hơn rất nhiều.
Cũng may trên đường đi, Ninh Khinh Tuyết cũng không bị ngọn núi nào quá cao chặn đường, tuy rằng vận khí không tệ, nhưng đến lúc cô vượt qua ngọn núi nhỏ thứ hai đành mệt mỏi ngồi xuống.
Đợi đến lúc nàng phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện y phục của mình đã rách tả tơi rồi. Quần bò cũng bị rách đến nỗi không ra hình dáng gì. Trên áo đầy những vết thủng lỗ chỗ.
Lúc này Ninh Khinh Tuyết mới biết, cô chuẩn bị rất nhiều đồ cứu sinh, nhưng không chuẩn bị quần áo. Lúc này sắc trời đã dần tối, nếu sắc trời không tối đen, Ninh Khinh Tuyết vội vàng đuổi theo cũng không phát hiện cái gì. Nhưng bây giờ sắc trời tối sầm, cô lại bắt đầu kinh sợ.
Ninh Khinh Tuyết theo bản năng sờ soạng miệng túi bùa 'Trừ tà”, hai miếng bùa trừ tà lại không hiểu sao lại biến mất một cái rồi, chỉ còn lại cái túi không. Cô lập tức đoán cái bùa trừ tà kia đã bất tri bất giác tiêu hao hết, xem ra trên đường có rất nhiều thứ kỳ quái này nọ nhìn trộm cô, nếu không phải có bùa trừ tà kia, cô có lẽ lại gặp nguy hiểm vài lần nữa.
Nghĩ đến đây, Ninh Khinh Tuyết cũng không dám dừng lại nữa, miễn cưỡng ăn một chút lương khô, mang đèn mỏ ra, cứ bước thấp bước cao chạy về phía trước.
Đến Ninh Khinh Tuyết cũng không biết, cô đi đêm như vậy không đến hai giờ thì thấy có một bóng đen theo sau lưng đánh về phía cô, Ninh Khinh Tuyết chỉ biết vùi đầu chạy về phía trước, cũng không biết bùa hộ mệnh bên hông cô đã đuổi bóng đen đi, cũng không biết ba lô trên lưng của cô đã bị bóng đen cắt qua.
Cô thậm chí còn không cảm giác được ba lô của mình càng ngày càng nhẹ đi, chỉ biết chạy về phía trước. Cô sợ chính mình một khi dừng lại, sẽ lại bị các loại tiếng kêu giữa rừng cây ban đêm hoặc là yên tĩnh làm cho sợ hãi.
Một đêm trôi qua, Ninh Khinh Tuyết không biết mình lục tung bao nhiêu ngọn núi nhỏ, cũng không biết mình đi qua mấy dòng suối, thậm chí không chỉ một lần rơi vào trong nước, may mắn cho cô là, cô không bị những vật khác tập kích lần nữa.
Lúc trời mới tờ mờ sáng, Ninh Khinh Tuyết gỡ một chút tóc đã tán loạn không còn hình dáng, chính cô cũng không tin được cô lại có thể liên tục chạy một đêm. Không biết là thứ gì chống đỡ tinh thần của cô, có lẽ là do sợ một khi dừng lại cô sẽ thấy sợ hãi, cũng có lẽ là vì Diệp Mặc.
Ninh Khinh Tuyết gỡ ba lô xuống, chính cô cũng có chút bội phục mình, đồ trên lưng nặng như vậy, không ngờ có thể đi một đêm ở giữa rừng cũng không có việc gì, cũng không gặp lại gặp cái miệng hố trời gì đó, tuy rằng nơi này còn không nhìn thấy vách núi mình muốn đi kia, nhưng Ninh Khinh Tuyết khẳng định hẳn là không xa. Cô cũng biết, tuy rằng cô đi lâu như vậy, kỳ thật cũng không đi được bao xa, lãng phí rất nhiều thời gian ở mấy ngọn núi nhỏ rồi.
Ninh Khinh Tuyết chuẩn bị ăn một chút gì đó, đem ba lô lấy xuống, lập tức liền chấn động. Trong ba lô của cô trừ một vòng dây thừng ra, cũng chỉ có mấy thiết bị leo núi. Mà đáy ba lô đã thủng một lỗ lớn, nước và lương thực bên trong, còn có thuốc, không ngờ rơi mất hơn nửa từ khi nào, chỉ còn hai bình nước và một túi bánh bích quy, sờ sờ túi, di động cũng không thấy rồi.
Sau một hồi đờ đẫn, Ninh Khinh Tuyết cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, lúc này cho cô quay lại tìm, cô tuyệt đối không dám. Cô không dám lần nữa đi trở về, chẳng sợ quay đầu lại nhìn, cô cũng cảm giác được sợ hãi.
Ninh Khinh Tuyết lại sờ soạng bùa hộ mệnh bên hông, không ngờ cũng đã biến mất, biến mất khi nào cô cũng không biết. Mà còn dư lại duy nhất một tấm bùa trừ tà, cũng đã quắt rất nhiều rồi.
Nhìn lại ba lô, Ninh Khinh Tuyết biết, nếu không phải một vòng dây thừng kia ngăn trở, mấy thứ thiết bị leo núi trong ba lô cuối cùng cũng bị mất hết.
Ninh Khinh Tuyết vội vàng đem dây thừng cắt một đoạn, buộc ở chỗ bị rách, tuy đã mệt mỏi không đứng dậy được, nhưng cô cũng không dám nghỉ ngơi ở chỗ cũ nữa.
Khi tia mặt trời đầu tiên chiếu vào rừng cây, Ninh Khinh Tuyết cuối cùng nới lỏng tinh thần. Những thứ làm cho nàng hồi hộp hoàn toàn biến mất, ít nhất đã không có tiếng kêu ghê rợn như lúc ban đêm.
Ninh Khinh Tuyết vội vàng đi đến một chỗ cao hơn, lúc vừa định cầm lấy kính viễn vọng nhìn xem còn xa lắm không, cô ngạc nhiên phát hiện ra mình đã đến chân núi. Lúc này cô thậm chí có một loại xúc động muốn khóc, cô thật sự dựa vào cố gắng của mình, đi trong nơi rừng rậm nguyên thủy khủng bố này một buổi tối, tới chỗ vách chân núi này.
Cô rất nhớ rõ nơi này chính là nơi Diệp Mặc rơi xuống, cô đã nghĩ tới vách núi này vô số lần, tuyệt đối không nhớ lầm. Cửu tử nhất sinh cô không thèm để ý, cô sợ hãi chính là những thứ đáng sợ không tên giữa rừng cây này, làm cho nàng vĩnh viễn không muốn đi đối mặt lần nữa.
Hít một hơi không khí trong lành buổi sớm, Ninh Khinh Tuyết bắt đầu tìm kiếm cách tiến vào đáy vực, nhưng cô tìm suốt hai giờ, lại phát hiện vách núi chỗ này không có bất kỳ con đường nào dẫn xuống đáy vực, chỉ có duy nhất một con đường chính là trèo lên vách đá, lại từ vách đá đi xuống.
Ninh Khinh Tuyết lại trở lại chân núi, cũng may chỗ vách núi này muốn đi lên cũng không phải rất khó. Cô không biết Diệp Mặc có phải cũng từ nơi này đi lên hay không, Ninh Khinh Tuyết không nghĩ ra Diệp Mặc tại sao phải từ nơi này đi lên, đánh nhau với người khác. Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Triền núi có mấy cây đào dại, rõ ràng còn chưa chín kĩ, Ninh Khinh Tuyết khá đói, hái một ít, ăn hơi chua. Cô từ trước tới giờ chưa từng nếm qua loại quả này, nhưng vì gia tăng thể lực của mình, cô không thể không ăn. Ăn thêm một nửa túi bánh bích quy, Ninh Khinh Tuyết mới thấy khôi phục được một ít.
Ninh Khinh Tuyết thấy khôi phục một chút, không dám tiếp tục ở lại, cô biết hiện tại cô có một loại tinh thần ý chí chống đỡ, một khi ngã xuống rồi, cô sẽ không còn có biện pháp nào tiếp tục đứng lên. Lúc này cô đã có chút khẳng định, thể chất của cô so với trước kia tốt hơn rất nhiều, có thể duy trì đến hiện tại, tuyệt đối có quan hệ với việc Diệp Mặc trị liệu đêm đó. Nếu như không có lần trị liệu đó, cho dù là có tinh thần ý chí chống đỡ, có lẽ cô cũng không thể đến chỗ này lần nữa.
Tuy rằng ngọn núi này chưa tính là dốc đứng, nhưng đối với Ninh Khinh Tuyết mà nói vẫn rất gian nan. Cô đem thiết bị leo núi thắt ở bên hông, bắt đầu cẩn thận bò lên núi.
Vách núi chỗ này cũng không dốc hơn các núi khác, nhưng đối với Ninh Khinh Tuyết mà nói vẫn là dốc đứng. Diệp Mặc và hai gã cao thủ cổ võ kia có thể dễ dàng đi lên, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại chỉ có thể từng bước từng bước leo lên trên.
Bắt đầu đi từ bảy tám giờ sáng, mãi đến hai ba giờ chiều Ninh Khinh Tuyết mới lên tới đỉnh núi.
Cảnh tượng trong tầm mắt khiến Ninh Khinh Tuyết thiếu chút nữa nôn mửa. Hai người chết, bị chém thành bốn mảnh. Tuy nhiên Ninh Khinh Tuyết rất nhanh đã nhìn thấy chỗ kia ở giữa kính viễn vọng của mình, cô khẳng định mình không nhìn lầm, Diệp Mặc chính là từ nơi này rơi xuống.
Ninh Khinh Tuyết đi đến vách núi phụ cận chỗ này, nhìn xuống dưới, từng tầng sương trắng, nhìn không thấy đáy. Cô theo bản năng rùng mình một cái, từ nơi này ngã xuống, còn có thể sống sót sao? Dây thừng của cô nhiều nhất chỉ có hơn 100m, này vách núi không chừng sâu đến ngàn mét, cô đi xuống thế nào được?
Nếu không thể đi xuống, cô đến còn có ý nghĩa gì? Cô có dũng khí dọc theo đường cũ trở trở về? Ninh Khinh Tuyết lúc này mới nghĩ ra, cô không ngờ cho tới bây giờ đều không nghĩ qua chuyện phải quay trở về.
Phải đi về sao? Nếu Diệp Mặc đã chết, cô trở về còn có ý nghĩa gì? Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu, đem những ý niệm này vứt ra.
Lại nhìn nhìn hai người chết kia, trong lòng không ngờ đã không có loại sợ hãi lúc trước.
Ninh Khinh Tuyết đi đến một thi thể trước mặt, nhặt lên một thanh đoản đao. Cô niềm vui phát hiện ra bên cạnh thi thể này vẫn còn một cái túi lớn, trong bọc là dây thừng.
Ninh Khinh Tuyết vội vàng lôi dây thừng ra, lúc này mới phát hiện, cô chưa từng có thấy qua nguyên liệu chế thành loại dây thừng này. Rất nhỏ, nhưng cô thử một chút, lại vô cùng chắc chắn, so với dây thừng dài cô cố ý chuẩn bị còn chắc chắn hơn. Hơn nữa nhìn vòng dây lớn kia, nói không chừng đến ngàn mét.
Một đoạn dây thừng dài còn có một chỗ móc sắt cứng rắn, rõ ràng là dùng để cố định.
Ninh Khinh Tuyết thở phào một cái, nếu như không có đoạn dây thừng này, cô chỉ có thể cẩn thận bò xuống vách núi. Nhưng cô căn bản không cần đi, chỉ muốn nhìn thì biết, cô muốn từ chỗ vách núi này đi xuống, và muốn chết không có gì khác nhau. Bởi vì vách núi chỗ này rất dựng đứng, cho dù là trên vách núi có rất nhiều tảng đá và cây quả mọc ra, cô cũng chắc chắn sẽ mất mạng.
Ninh Khinh Tuyết đem dây thừng dài cẩn thận cố định ở một chỗ vách đá, sau khi thử thấy rất vững chắc, cô mới dùng dây thừng mình mang theo buộc chặt eo của mình, sau đó lại đem sợi dây ngắn cố định ở mặt trên dây thừng dài, một khi cô rời tay, đoạn này dây thừng liền sẽ lập tức kết thành nút kéo cô lại.
Sau khi kiểm tra lại, Ninh Khinh Tuyết đem một ít công cụ và thanh đoản đao kia giắt bên hông, lúc này mới chậm rãi tụt xuống dưới.
Vì vừa rồi bị động vật tập kích, Ninh Khinh Tuyết nghỉ ngơi một lúc, không dám dừng lại mà lấy kính viễn vọng đứng ở trên tảng đá nhìn ra phía xa. Tuy cô đã tiếp cận càng gần chỗ vách núi kia, nhưng lúc này ngược lại không thấy rõ bằng lúc vừa mới tiến vào. Mây mù mờ ảo che hết tất cả mọi thứ, dường như rất gần, lại tựa như rất xa.
Ninh Khinh Tuyết không dám dừng lại, đã chậm trễ một ngày, nếu chẳng may Diệp Mặc xảy ra chuyện gì, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong rừng, trừ một số nơi khá trống trải, hầu hết đều rất u ám. Ninh Khinh Tuyết không dám dừng lại thêm một chút nào, cô sợ ngộ nhỡ dừng lại, cái khủng bố gì đó lại đuổi theo. Cũng may bùa “Trừ tà” trên ngực cô chốc chốc lại tỏa ra một chút ấm áp, làm cho nàng không phải quá mức kinh sợ cái loại u ám xung quanh này.
Chạy trong rừng rậm nguyên thủy, Ninh Khinh Tuyết dường như không chút mệt mỏi, cô không ngừng vùi đầu chạy nhanh. Chỉ biết hướng tới chỗ vách núi kia, mọi thứ khác đều không quan tâm. Trong nội tâm cô nghĩ không biết có phải là có quan hệ với chuyện lần trước Diệp Mặc cứu cô hay không, cũng là nguyên nhân tinh thần cô căng thẳng, cô cảm giác như thể lực mình tốt hơn rất nhiều.
Cũng may trên đường đi, Ninh Khinh Tuyết cũng không bị ngọn núi nào quá cao chặn đường, tuy rằng vận khí không tệ, nhưng đến lúc cô vượt qua ngọn núi nhỏ thứ hai đành mệt mỏi ngồi xuống.
Đợi đến lúc nàng phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện y phục của mình đã rách tả tơi rồi. Quần bò cũng bị rách đến nỗi không ra hình dáng gì. Trên áo đầy những vết thủng lỗ chỗ.
Lúc này Ninh Khinh Tuyết mới biết, cô chuẩn bị rất nhiều đồ cứu sinh, nhưng không chuẩn bị quần áo. Lúc này sắc trời đã dần tối, nếu sắc trời không tối đen, Ninh Khinh Tuyết vội vàng đuổi theo cũng không phát hiện cái gì. Nhưng bây giờ sắc trời tối sầm, cô lại bắt đầu kinh sợ.
Ninh Khinh Tuyết theo bản năng sờ soạng miệng túi bùa 'Trừ tà”, hai miếng bùa trừ tà lại không hiểu sao lại biến mất một cái rồi, chỉ còn lại cái túi không. Cô lập tức đoán cái bùa trừ tà kia đã bất tri bất giác tiêu hao hết, xem ra trên đường có rất nhiều thứ kỳ quái này nọ nhìn trộm cô, nếu không phải có bùa trừ tà kia, cô có lẽ lại gặp nguy hiểm vài lần nữa.
Nghĩ đến đây, Ninh Khinh Tuyết cũng không dám dừng lại nữa, miễn cưỡng ăn một chút lương khô, mang đèn mỏ ra, cứ bước thấp bước cao chạy về phía trước.
Đến Ninh Khinh Tuyết cũng không biết, cô đi đêm như vậy không đến hai giờ thì thấy có một bóng đen theo sau lưng đánh về phía cô, Ninh Khinh Tuyết chỉ biết vùi đầu chạy về phía trước, cũng không biết bùa hộ mệnh bên hông cô đã đuổi bóng đen đi, cũng không biết ba lô trên lưng của cô đã bị bóng đen cắt qua.
Cô thậm chí còn không cảm giác được ba lô của mình càng ngày càng nhẹ đi, chỉ biết chạy về phía trước. Cô sợ chính mình một khi dừng lại, sẽ lại bị các loại tiếng kêu giữa rừng cây ban đêm hoặc là yên tĩnh làm cho sợ hãi.
Một đêm trôi qua, Ninh Khinh Tuyết không biết mình lục tung bao nhiêu ngọn núi nhỏ, cũng không biết mình đi qua mấy dòng suối, thậm chí không chỉ một lần rơi vào trong nước, may mắn cho cô là, cô không bị những vật khác tập kích lần nữa.
Lúc trời mới tờ mờ sáng, Ninh Khinh Tuyết gỡ một chút tóc đã tán loạn không còn hình dáng, chính cô cũng không tin được cô lại có thể liên tục chạy một đêm. Không biết là thứ gì chống đỡ tinh thần của cô, có lẽ là do sợ một khi dừng lại cô sẽ thấy sợ hãi, cũng có lẽ là vì Diệp Mặc.
Ninh Khinh Tuyết gỡ ba lô xuống, chính cô cũng có chút bội phục mình, đồ trên lưng nặng như vậy, không ngờ có thể đi một đêm ở giữa rừng cũng không có việc gì, cũng không gặp lại gặp cái miệng hố trời gì đó, tuy rằng nơi này còn không nhìn thấy vách núi mình muốn đi kia, nhưng Ninh Khinh Tuyết khẳng định hẳn là không xa. Cô cũng biết, tuy rằng cô đi lâu như vậy, kỳ thật cũng không đi được bao xa, lãng phí rất nhiều thời gian ở mấy ngọn núi nhỏ rồi.
Ninh Khinh Tuyết chuẩn bị ăn một chút gì đó, đem ba lô lấy xuống, lập tức liền chấn động. Trong ba lô của cô trừ một vòng dây thừng ra, cũng chỉ có mấy thiết bị leo núi. Mà đáy ba lô đã thủng một lỗ lớn, nước và lương thực bên trong, còn có thuốc, không ngờ rơi mất hơn nửa từ khi nào, chỉ còn hai bình nước và một túi bánh bích quy, sờ sờ túi, di động cũng không thấy rồi.
Sau một hồi đờ đẫn, Ninh Khinh Tuyết cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, lúc này cho cô quay lại tìm, cô tuyệt đối không dám. Cô không dám lần nữa đi trở về, chẳng sợ quay đầu lại nhìn, cô cũng cảm giác được sợ hãi.
Ninh Khinh Tuyết lại sờ soạng bùa hộ mệnh bên hông, không ngờ cũng đã biến mất, biến mất khi nào cô cũng không biết. Mà còn dư lại duy nhất một tấm bùa trừ tà, cũng đã quắt rất nhiều rồi.
Nhìn lại ba lô, Ninh Khinh Tuyết biết, nếu không phải một vòng dây thừng kia ngăn trở, mấy thứ thiết bị leo núi trong ba lô cuối cùng cũng bị mất hết.
Ninh Khinh Tuyết vội vàng đem dây thừng cắt một đoạn, buộc ở chỗ bị rách, tuy đã mệt mỏi không đứng dậy được, nhưng cô cũng không dám nghỉ ngơi ở chỗ cũ nữa.
Khi tia mặt trời đầu tiên chiếu vào rừng cây, Ninh Khinh Tuyết cuối cùng nới lỏng tinh thần. Những thứ làm cho nàng hồi hộp hoàn toàn biến mất, ít nhất đã không có tiếng kêu ghê rợn như lúc ban đêm.
Ninh Khinh Tuyết vội vàng đi đến một chỗ cao hơn, lúc vừa định cầm lấy kính viễn vọng nhìn xem còn xa lắm không, cô ngạc nhiên phát hiện ra mình đã đến chân núi. Lúc này cô thậm chí có một loại xúc động muốn khóc, cô thật sự dựa vào cố gắng của mình, đi trong nơi rừng rậm nguyên thủy khủng bố này một buổi tối, tới chỗ vách chân núi này.
Cô rất nhớ rõ nơi này chính là nơi Diệp Mặc rơi xuống, cô đã nghĩ tới vách núi này vô số lần, tuyệt đối không nhớ lầm. Cửu tử nhất sinh cô không thèm để ý, cô sợ hãi chính là những thứ đáng sợ không tên giữa rừng cây này, làm cho nàng vĩnh viễn không muốn đi đối mặt lần nữa.
Hít một hơi không khí trong lành buổi sớm, Ninh Khinh Tuyết bắt đầu tìm kiếm cách tiến vào đáy vực, nhưng cô tìm suốt hai giờ, lại phát hiện vách núi chỗ này không có bất kỳ con đường nào dẫn xuống đáy vực, chỉ có duy nhất một con đường chính là trèo lên vách đá, lại từ vách đá đi xuống.
Ninh Khinh Tuyết lại trở lại chân núi, cũng may chỗ vách núi này muốn đi lên cũng không phải rất khó. Cô không biết Diệp Mặc có phải cũng từ nơi này đi lên hay không, Ninh Khinh Tuyết không nghĩ ra Diệp Mặc tại sao phải từ nơi này đi lên, đánh nhau với người khác. Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Triền núi có mấy cây đào dại, rõ ràng còn chưa chín kĩ, Ninh Khinh Tuyết khá đói, hái một ít, ăn hơi chua. Cô từ trước tới giờ chưa từng nếm qua loại quả này, nhưng vì gia tăng thể lực của mình, cô không thể không ăn. Ăn thêm một nửa túi bánh bích quy, Ninh Khinh Tuyết mới thấy khôi phục được một ít.
Ninh Khinh Tuyết thấy khôi phục một chút, không dám tiếp tục ở lại, cô biết hiện tại cô có một loại tinh thần ý chí chống đỡ, một khi ngã xuống rồi, cô sẽ không còn có biện pháp nào tiếp tục đứng lên. Lúc này cô đã có chút khẳng định, thể chất của cô so với trước kia tốt hơn rất nhiều, có thể duy trì đến hiện tại, tuyệt đối có quan hệ với việc Diệp Mặc trị liệu đêm đó. Nếu như không có lần trị liệu đó, cho dù là có tinh thần ý chí chống đỡ, có lẽ cô cũng không thể đến chỗ này lần nữa.
Tuy rằng ngọn núi này chưa tính là dốc đứng, nhưng đối với Ninh Khinh Tuyết mà nói vẫn rất gian nan. Cô đem thiết bị leo núi thắt ở bên hông, bắt đầu cẩn thận bò lên núi.
Vách núi chỗ này cũng không dốc hơn các núi khác, nhưng đối với Ninh Khinh Tuyết mà nói vẫn là dốc đứng. Diệp Mặc và hai gã cao thủ cổ võ kia có thể dễ dàng đi lên, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại chỉ có thể từng bước từng bước leo lên trên.
Bắt đầu đi từ bảy tám giờ sáng, mãi đến hai ba giờ chiều Ninh Khinh Tuyết mới lên tới đỉnh núi.
Cảnh tượng trong tầm mắt khiến Ninh Khinh Tuyết thiếu chút nữa nôn mửa. Hai người chết, bị chém thành bốn mảnh. Tuy nhiên Ninh Khinh Tuyết rất nhanh đã nhìn thấy chỗ kia ở giữa kính viễn vọng của mình, cô khẳng định mình không nhìn lầm, Diệp Mặc chính là từ nơi này rơi xuống.
Ninh Khinh Tuyết đi đến vách núi phụ cận chỗ này, nhìn xuống dưới, từng tầng sương trắng, nhìn không thấy đáy. Cô theo bản năng rùng mình một cái, từ nơi này ngã xuống, còn có thể sống sót sao? Dây thừng của cô nhiều nhất chỉ có hơn 100m, này vách núi không chừng sâu đến ngàn mét, cô đi xuống thế nào được?
Nếu không thể đi xuống, cô đến còn có ý nghĩa gì? Cô có dũng khí dọc theo đường cũ trở trở về? Ninh Khinh Tuyết lúc này mới nghĩ ra, cô không ngờ cho tới bây giờ đều không nghĩ qua chuyện phải quay trở về.
Phải đi về sao? Nếu Diệp Mặc đã chết, cô trở về còn có ý nghĩa gì? Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu, đem những ý niệm này vứt ra.
Lại nhìn nhìn hai người chết kia, trong lòng không ngờ đã không có loại sợ hãi lúc trước.
Ninh Khinh Tuyết đi đến một thi thể trước mặt, nhặt lên một thanh đoản đao. Cô niềm vui phát hiện ra bên cạnh thi thể này vẫn còn một cái túi lớn, trong bọc là dây thừng.
Ninh Khinh Tuyết vội vàng lôi dây thừng ra, lúc này mới phát hiện, cô chưa từng có thấy qua nguyên liệu chế thành loại dây thừng này. Rất nhỏ, nhưng cô thử một chút, lại vô cùng chắc chắn, so với dây thừng dài cô cố ý chuẩn bị còn chắc chắn hơn. Hơn nữa nhìn vòng dây lớn kia, nói không chừng đến ngàn mét.
Một đoạn dây thừng dài còn có một chỗ móc sắt cứng rắn, rõ ràng là dùng để cố định.
Ninh Khinh Tuyết thở phào một cái, nếu như không có đoạn dây thừng này, cô chỉ có thể cẩn thận bò xuống vách núi. Nhưng cô căn bản không cần đi, chỉ muốn nhìn thì biết, cô muốn từ chỗ vách núi này đi xuống, và muốn chết không có gì khác nhau. Bởi vì vách núi chỗ này rất dựng đứng, cho dù là trên vách núi có rất nhiều tảng đá và cây quả mọc ra, cô cũng chắc chắn sẽ mất mạng.
Ninh Khinh Tuyết đem dây thừng dài cẩn thận cố định ở một chỗ vách đá, sau khi thử thấy rất vững chắc, cô mới dùng dây thừng mình mang theo buộc chặt eo của mình, sau đó lại đem sợi dây ngắn cố định ở mặt trên dây thừng dài, một khi cô rời tay, đoạn này dây thừng liền sẽ lập tức kết thành nút kéo cô lại.
Sau khi kiểm tra lại, Ninh Khinh Tuyết đem một ít công cụ và thanh đoản đao kia giắt bên hông, lúc này mới chậm rãi tụt xuống dưới.