Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 250 : Lần đầu của Ninh Khinh Tuyết
Ngày đăng: 06:59 30/08/20
Tại trong căn phòng khách sạn sang trọng, xa hoa, một đôi nam nữ say cuồng hôn lấy nhau, Ninh Khinh Tuyết hiện tại cảm thấy bản thân không có không làm được, cô chủ động càng thêm mãnh liệt. Diệp Mặc nuốt lưỡi cô, mà cô cũng nuốt lưỡi hắn, từng mảnh quần áo rơi vụn trên đất, hai thân thể trần truồng hóa thành hình dạng sơ khai nhất đối diện với nhau.
- Miệng em thật ngọt.
Diệp Mặc vừa nuốt nước miệng Ninh Khinh Tuyết vừa tán thưởng, Ninh Khinh Tuyết che giấu vài tia thẹn thùng, cúi đầu nói.
- Nếu anh thích thì cả đời này đêu cho anh... Chỉ cần anh muốn.
- Dĩ nhiên.
Diệp Mặc liếm môi, nhìn không chán khuôn mặt tinh xảo như búp bê, phong tình ngây ngô có điểm quyến rũ, thân hình Ninh Khinh Tuyết so sánh với trước đó còn mê hoặc hơn nhiều, hai tay hắn tóm được cầu nhũ bóp lấy cẩn thận, ngực cô như quả bóng nước đàn hồi, làn da mềm mại căng mịn, hơi ấm kèm mùi hương thơm ngát đầy chí mạng.
Hắn cúi đầu ngậm lên vú cô, bú mút cẩn thận, núm vú cứng nhọn chìa ra, bỏ vào miệng lại sợ tan, vị ngọt từ đầu xông vào đầu, làm cho hắn không nỡ buông. Ninh Khinh Tuyết thở dốc, nhẹ rên rỉ, bên dưới bụng cảm thấy vật gì nóng hổi đang chạm.
Mắt cô nhìn xuống, trông thấy dương vật dữ dội của hắn, mãnh đầu dữ dằn cứ va đập vào vùng bụng trắng mịn của cô, bàn tay cô tóm lấy nó nhẹ nhàng nâng niu, vừa vuốt vừa sờ, sóc lên sóc xuống cẩn thận.
- Ưm, của anh quá to... Thật lớn.
- Thứ đó sẽ vào bên trong người em đó.
Diệp Mặc nhả miệng, để nước miếng bôi ướt cả ngực cô, Ninh Khinh Tuyết xấu hổ thẹn thùng, sau đó mới nói.
- Để em đi tắm trước, đi cả ngày người toàn mồ hôi.
- Không sao, anh rất thịch vị mồ hôi của em.
Diệp Mặc cười trêu, Ninh Khinh Tuyết không màng đến hắn, chạy vào phòng tắm, Diệp Mặc chạy theo sau, hắn chui vào cùng tắm chùng với nàng, cả hai lại có một màn vừa tắm vừa sờ vuốt, toàn bộ cơ thể Ninh Khinh Tuyết chẳng mấy chốc toàn bộ đều bị hắn khám phá.
Cả hai cùng ngồi trong bồn tắm, Ninh Khinh Tuyết ngồi ở trên, bờ mông tròn va chạm cùng con c-c cứng như đá, người cô nằm trong lòng hắn, hai tay của hắn hết sờ hai vú cô lại mò xuống lỗ l-n chọc nguấy khiến cô rên rỉ không ngừng.
- Ưm... Nhột quá anh ơi... Em sướng, chọc vào rất sâu.
- Khinh Tuyết, đã cảm thấy muốn chưa.
Diệp Mặc chỉ việc nhìn và sờ thân thể Ninh Khinh Tuyết đã làm hỏa dục tăng đến cực hạn, hắn thở gấp, ham muốn tăng vọt, nhưng luôn phải giữ tỉnh táo. Ninh Khinh Tuyết yêu kiều quay đầu, gượng gùng gật gù.
- Được rồi Diệp Mặc, biến em thành bà xã anh đi.
Diệp Mặc nghe vậy, liền ôm lấy cô kéo ra giường, đặt cô nằm trên giường, kê gối đầu cẩn thận, ở phía dưới liếm láp mơn trớn từ cổ đến chân, đem thân thể cô hoàn toàn nếm trải, Ninh Khinh Tuyết co người, cảm thấy sung sướng kỳ lạ, lưỡi nháp chui sâu vào khe l-n làm cô liên tục chảy nước.
- Ư.... Liếm sướng quá, anh liếm nữa đi.
Nghe vậy, Diệp Mặc càng ngậm chặt môi dưới, miệng húp thật mạnh, lưỡi chọc sâu xoay như chong chóng, Ninh Khinh Tuyết giật giật, l-n thủy phun trào, vị mặn mặn nồng nàn chui vào miệng hắn. Diệp Mặc ngồi dậy, nhìn thấy l-n cô đã tràn nước, trơn tuột dễ vào, hắn mới đem hung vật chinh chiến.
Kề sát đầu c-c ngay mép l-n, căn chỉnh từng mi li mét, Diệp Mặc cẩn thận đâm vào, từng thớ thịt chôn chặt làm hắn thấy sướng, đút một đoạn đầu vô chạm phải một lớp màng mỏng manh, hơi hướng dừng lại. Ninh Khinh Tuyết cũng không phải ngốc, cô biết sắp tới có chuyện gì, hai tay giang rộng, thâm tình.
- Đến đi, dùng dương vật anh cướp đi trinh tiết của em. Là em cho anh.
- Được, anh đến đây Khinh Tuyết.
Diệp Mặc tăng thêm lực, lại dùng chân khí xâm nhập điều hòa bên trong, cẩn thận không khiến Ninh Khinh Tuyết cảm thấy quá đau, hắn phá tan lớp màng chắn, được đà tiến vào, chỉ thấy thiếu nữ hơi run, không quá đau đớn biết bản thân vừa giúp nàng giảm đi chút cơn đau, nhẹ nhõm đút sâu thêm vào.
- A, vào rồi... Anh lấp đầy em rồi.
Ninh Khinh Tuyết chỉ thấy toàn thân được lấp đầy, lỗ nhỏ trống rỗng cố hết sức bành trướng chứa đựng dương vật của hắn, Diệp Mặc hai tay ôm lấy đầu cô, cúi đầu hôn môi, con c-c đã quen kích cỡ lỗ l-n của thiếu nữ, dần dần có hành động, đi được 2 phần 3 vào bên trong liền đụng phải tử cung mỏng manh của Ninh Khinh Tuyết. Điểm nhạy cảm nhất bị va chạm, khiến cô run lên, tứ chi kẹp chặt thân thể hắn không buông, miệng vẫn bị hắn tham lam chiếm hữu, mặc sức hắn muốn làm gì thì làm.
Phành phạch...
Dần dần đã quen với nỗi đau phá thân, khắc ghi dấu ấn sâu đậm vào trong đầu, Ninh Khinh Tuyết không còn cảm thấy đau đớn nữa, thay vào là sung sướng tái tê, c-c hắn cứ dập liên hồi vào l-n nàng, tử cung bị va đập mạnh làm cô sướng phát rên.
- A... Chọc vào rồi... Sâu quá... Lại đến, muốn chết... Sướng quá, tiếp đi Diệp Mặc... Em yêu anh.
- L-n em khít quá... Đ-t thật sướng.
Diệp Mặc nhức nhức đầu cu, cảm thấy vừa nhức vừa sướng, chọc vào từng phát, sớm làm Ninh Khinh Tuyết phun trào mấy lần, nước dâm chảy ra đầy giường, nhấp thêm chục phát, hắn liền bắn, tinh dịch buông thả lấp đầy l-n Ninh Khinh Tuyết. Nóng hổi tinh dịch khiến cô như bị bắn phỏng, l-n ngập tê dại, run rẫy.
- Ư... Lấp đầy em rồi, tinh dịch của anh... thật quá sướng.
Phốc...
Rút c-c ra, Diệp Mặc nhìn thấy l-n cô ngập tràn sữa tươi, có chút màu hồng máu tươi vị xử nữ, thân thể trắng mềm bóng loáng dính đầy mồ hôi, Ninh Khinh Tuyết thở dốc, thể lực cô cũng khá kém, khó chống lại sự hùng dũng của hắn, dường như đã thoát lực.
- Khinh Tuyết, anh lại muốn... Em thật quá mê người.
Diệp Mặc hai mắt suýt chút phát hỏa, hắn tóm lấy thân thể Ninh Khinh Tuyết, để cô chổng mông lại, cô ngoan ngoãn giang rộng bờ mông, sức lực mệt mỏi ngã ở phía trước, chôn mặt trên nệm.
- Nếu anh muốn thì đến đi... Em muốn làm anh thỏa mãn.
- Khinh Tuyết, em thật tốt.
Diệp Mặc hết sức cảm động, hắn lại hùng dũng ra trận, rút c-c cương như thép chọc vào lỗ thịt nhỏ mềm mại, thọc vô rút ra, chọc cho nước nôi bắn tung tóe, thân thể của cô cứ nhướng lên thụt xuống theo huy động của hắn, tùy ý hắn đ-t thế nào thì làm thế nấy.
Dùng thêm vài kiểu động tác, Diệp Mặc đạt đến cực sướng lần hài, tinh quan buông lỏng nhả đạn lấp đầy l-n Ninh Khinh Tuyết một lần nữa, thiếu nữ kêu lên một tiếng, hạ thân giật giật liền ra nước, nằm sõng soài trên giường, tinh dịch một lần nữa chảy liền mấy phút cũng không hết.
Ninh Khinh Tuyết lần đầu làm cũng khá dữ dội khiến cô dù mới tu luyện, thân thể đã cải tiến sức khỏe nhưng vẫn chịu không nổi, ngất đi vì sướng. Diệp Mặc cũng thỏa mãn, nằm xuống ôm lấy thân thể mê người của cô sờ bóp thêm lần nữa, không biết bao lâu nữa mới được chạm vào thân thể mê người này, cho nên trước tiên phải hưởng dụng cho đã.
Sáng hôm sau, Diệp Mặc truyền cho Ninh Khinh Tuyết chút nguyên khí vào người, làm cô khỏe khắn tỉnh táo lại, cơn đau nhức phá thân cũng không còn đáng kể, hình như hôm qua Diệp Mặc đã dùng thuốc gì đó xoa bóp hạ thân cô làm nó dịu lại.
- Được rồi, anh sắp đi rồi... Em nên về Ninh Hải sớm đi.
- Vâng, anh cẩn thận. Em sẽ mãi chờ anh.
Ninh Khinh Tuyết dù rằng lòng không muốn, nhưng cũng đành phải noi theo lý trí, cô lại hôn lấy hắn, cả hai cùng nhau một lúc, ăn sáng xong, hắn đưa cô lên một chiếc xe, cẩn thận nhìn theo, sau một lúc mới rời đi...
Ninh Khinh Tuyết mãi ngước đầu nhìn bóng dáng hắn biến mất, thở dài, ngoan ngoãn chờ về đến Ninh Hải...
Qua vài tiếng đi xe, cô bước xuống, đứng đợi ở bến xe gần một cửa hàng hoa, chỗ này là nơi cô hẹn Tô Tĩnh Văn.
Tô Tĩnh Văn vội vàng đến chỗ mà Ninh Khinh Tuyết đã hẹn. Ninh Khinh Tuyết đã đến được một lúc rồi.
- Khinh Tuyết, hình như cô đã thay đổi rất nhiều. Cô đã trở về từ cái nơi nguy hiểm đó sao?
Tô Tĩnh Văn nhìn Ninh Khinh Tuyết càng ngày càng có sức sống, hơn nữa tinh thần không còn suy sụp như lần trước nữa rồi, thậm chí Tô Tĩnh Văn còn cảm nhận được sức sống đang dâng trào trong người Ninh Khinh Tuyết, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy có gì đó kỳ quái.
- Ừ
Ninh Khinh Tuyết cười rất tươi, giống như hoa đang nở vậy.
Ngay cả Tô Tĩnh Văn là phụ nữ mà cũng còn bị phong cách này của Ninh Khinh Tuyết hấp dẫn nữa là. Mặc dù Tô Tĩnh Văn cũng cảm thấy tự tin với dung mạo của mình, nhưng cô không thể không thừa nhận, đôi khi cô cảm thấy Ninh Khinh Tuyết còn xinh đẹp hơn mình rất nhiều.
- Cô rốt cuộc đã đi đâu vậy? Tôi thấy khí sắc của cô hình như tốt hơn lần trước rất nhiều, cứ như là trời với đất vậy. Cô đi đến chỗ nguy hiểm nào vậy, nói đi, tôi cũng muốn đi đến chỗ đó.
Tô Tĩnh Văn nói.
Ninh Khinh Tuyết đưa cho Tô Tĩnh Văn một cốc cà phê, gật gật đầu nói:
- Những ngày đó là những ngày hạnh phúc nhất của tôi, mặc dù trước khi cảm thấy hạnh phúc thì tôi đã phải trải qua cảm giác sợ chết khiếp, nhưng nghĩ lại những hạnh phúc đó, tôi cảm thấy cũng rất đáng, tôi không hối hận, hôm nay tôi gọi cô đến đây là để cảm ơn cô, nhưng cũng có thể nói là cô đã cứu tôi một mạng.
Tô Tĩnh Văn mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Ninh Khinh Tuyết, mình đã cứu cô ấy lúc nào nhỉ?
- Cái này cho cô, lần trước cô tặng tôi ba hạt ngọc, tôi rất cảm ơn, sợi lắc tay này coi như tôi tặng lại cô.
Ninh Khinh Tuyết nói rồi lấy lắc tay ra đưa cho Tô Tĩnh Văn.
- Cái lắc tay đẹp quá.
Tô Tĩnh Văn vừa nhìn thấy cái lắc tay này đã biết ngay đây là một thứ quý giá, mười hai hạt ngọc tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu, thậm chí là bình tâm trở lại.
- Mua ở đâu đấy?
Tô Tĩnh Văn mặc dù biết chiếc lắc tay này rất đẹp, nhưng cũng không thể đáng giá bằng ba hạt ngọc mà cô tặng cho Ninh Khinh Tuyết, nhưng dù sao thì cô vẫn rất thích cái lắc tay này.
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu
- Cái này không phải là mua, là Diệp Mặc làm cho tôi, đây là một chuỗi pháp khí, vì ba hạt ngọc lần trước cô cho tôi tôi đã dùng hết rồi, nên tặng lại chuỗi pháp khí này cho cô.
- Cái gì?
Tay Tô Tĩnh Văn run rẩy, cái lắc trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.
Khó trách được cái lắc tay lại có sự bình tâm quen thuộc, hóa ra không ngờ đây lại là đồ mà Diệp Mặc làm, cái lắc tay này chắc chắn phải quí hơn rất nhiều so với ba hạt ngọc mà cô đưa cho Ninh Khinh Tuyết.
Trong lòng Tô Tĩnh Văn lại dấy lên một cảm giác gì đó, biết rõ rằng cái lắc này có giá trị hơn rất nhiều so với ba hạt ngọc mà cô tặng Ninh Khinh Tuyết, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác không tự nhiên, có cái gì đó không thoải mái.
Lần trước, trước khi Ninh Khinh Tuyết rời đi, chính mình còn bảo cô ấy bảo Diệp Mặc giúp mình làm pháp khí, nhưng bây giờ đã có thứ đồ đó trong tay rồi, cô lại cảm thấy có gì đó thiêu thiếu.
Lúc trước mình đưa cho Ninh Khinh Tuyết ba hạt ngọc thô ráp, nhưng đó cũng là vật cảm ơn mà Diệp Mặc tận tay tặng mình, hơn nữa là thứ mà Diệp Mặc cố tình làm cho cô.
Nhưng Tô Tĩnh Văn lại nghĩ lại, cái lắc này cũng là Diệp Mặc đặc biệt làm giúp cô mà, nhưng sao mình lại cảm thấy không thích như lúc ban đầu nhỉ? Có lẽ là do cái lắc này là do Ninh Khinh Tuyết nhờ Diệp Mặc làm giúp cô, nhưng như thế thì cũng có khác gì nhau đâu.
- Tĩnh Văn?
Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy Tô Tĩnh Văn hơi run rẩy, liền gọi tên cô.
- Ah...
Tô Tĩnh Văn đã lấy lại được tinh thần, cầm chiếc lắc đeo lên tay còn lại, cũng không tháo chiếc lắc chỉ có hai hạt ngọc ra, lúc này mới cười cười nói với Ninh Khinh Tuyết:
- Cảm ơn cô, Khinh Tuyết, cô đã gặp Diệp Mặc rồi sao?
Ninh Khinh Tuyết nghe thấy Tô Tĩnh Văn nói đến Diệp Mặc, khuôn mặt cô tỏ ra hạnh phúc.
- Ừ, lần này tôi đi tìm anh ấy, hôm qua chúng tôi còn ở cùng nhau, anh ấy nói sẽ đến tìm tôi nhanh thôi.
Tô Tĩnh Văn chần chừ một lát, rồi mới lên tiếng:
- Nếu Diệp Mặc trở về rồi, cô có thể dẫn anh ấy đến nhà tôi chơi không? Mẹ tôi vẫn luôn muốn cảm ơn ơn cứu mạng của anh ấy, nên...
Ninh Khinh Tuyết không chút do dự đáp:
- Được chứ, Diệp Mặc về rồi, tôi sẽ hỏi anh ấy, nhưng, tôi nghĩ chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý thôi.
- Cái đó làm sao cô biết được? Tôi nghĩ Diệp Mặc là người rất có chủ kiến, suy nghĩ của anh ấy không bị ảnh hưởng của người khác.
Tô Tĩnh Văn nói là thật, cũng không thể nói cô hoàn toàn không biết gì về Diệp Mặc, thậm chí trước khi Ninh Khinh Tuyết đi Long Thần, cô còn cảm thấy mình hiểu Diệp Mặc hơn Ninh Khinh Tuyết. Hơn nữa, cô còn biết Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc kỳ thực là bằng mặt mà không bằng lòng.
Ánh mắt Ninh Khinh Tuyết có chút hoài niệm, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Bởi tôi biết, anh ấy sẽ không cự tuyệt lời đề nghị của tôi.
- Miệng em thật ngọt.
Diệp Mặc vừa nuốt nước miệng Ninh Khinh Tuyết vừa tán thưởng, Ninh Khinh Tuyết che giấu vài tia thẹn thùng, cúi đầu nói.
- Nếu anh thích thì cả đời này đêu cho anh... Chỉ cần anh muốn.
- Dĩ nhiên.
Diệp Mặc liếm môi, nhìn không chán khuôn mặt tinh xảo như búp bê, phong tình ngây ngô có điểm quyến rũ, thân hình Ninh Khinh Tuyết so sánh với trước đó còn mê hoặc hơn nhiều, hai tay hắn tóm được cầu nhũ bóp lấy cẩn thận, ngực cô như quả bóng nước đàn hồi, làn da mềm mại căng mịn, hơi ấm kèm mùi hương thơm ngát đầy chí mạng.
Hắn cúi đầu ngậm lên vú cô, bú mút cẩn thận, núm vú cứng nhọn chìa ra, bỏ vào miệng lại sợ tan, vị ngọt từ đầu xông vào đầu, làm cho hắn không nỡ buông. Ninh Khinh Tuyết thở dốc, nhẹ rên rỉ, bên dưới bụng cảm thấy vật gì nóng hổi đang chạm.
Mắt cô nhìn xuống, trông thấy dương vật dữ dội của hắn, mãnh đầu dữ dằn cứ va đập vào vùng bụng trắng mịn của cô, bàn tay cô tóm lấy nó nhẹ nhàng nâng niu, vừa vuốt vừa sờ, sóc lên sóc xuống cẩn thận.
- Ưm, của anh quá to... Thật lớn.
- Thứ đó sẽ vào bên trong người em đó.
Diệp Mặc nhả miệng, để nước miếng bôi ướt cả ngực cô, Ninh Khinh Tuyết xấu hổ thẹn thùng, sau đó mới nói.
- Để em đi tắm trước, đi cả ngày người toàn mồ hôi.
- Không sao, anh rất thịch vị mồ hôi của em.
Diệp Mặc cười trêu, Ninh Khinh Tuyết không màng đến hắn, chạy vào phòng tắm, Diệp Mặc chạy theo sau, hắn chui vào cùng tắm chùng với nàng, cả hai lại có một màn vừa tắm vừa sờ vuốt, toàn bộ cơ thể Ninh Khinh Tuyết chẳng mấy chốc toàn bộ đều bị hắn khám phá.
Cả hai cùng ngồi trong bồn tắm, Ninh Khinh Tuyết ngồi ở trên, bờ mông tròn va chạm cùng con c-c cứng như đá, người cô nằm trong lòng hắn, hai tay của hắn hết sờ hai vú cô lại mò xuống lỗ l-n chọc nguấy khiến cô rên rỉ không ngừng.
- Ưm... Nhột quá anh ơi... Em sướng, chọc vào rất sâu.
- Khinh Tuyết, đã cảm thấy muốn chưa.
Diệp Mặc chỉ việc nhìn và sờ thân thể Ninh Khinh Tuyết đã làm hỏa dục tăng đến cực hạn, hắn thở gấp, ham muốn tăng vọt, nhưng luôn phải giữ tỉnh táo. Ninh Khinh Tuyết yêu kiều quay đầu, gượng gùng gật gù.
- Được rồi Diệp Mặc, biến em thành bà xã anh đi.
Diệp Mặc nghe vậy, liền ôm lấy cô kéo ra giường, đặt cô nằm trên giường, kê gối đầu cẩn thận, ở phía dưới liếm láp mơn trớn từ cổ đến chân, đem thân thể cô hoàn toàn nếm trải, Ninh Khinh Tuyết co người, cảm thấy sung sướng kỳ lạ, lưỡi nháp chui sâu vào khe l-n làm cô liên tục chảy nước.
- Ư.... Liếm sướng quá, anh liếm nữa đi.
Nghe vậy, Diệp Mặc càng ngậm chặt môi dưới, miệng húp thật mạnh, lưỡi chọc sâu xoay như chong chóng, Ninh Khinh Tuyết giật giật, l-n thủy phun trào, vị mặn mặn nồng nàn chui vào miệng hắn. Diệp Mặc ngồi dậy, nhìn thấy l-n cô đã tràn nước, trơn tuột dễ vào, hắn mới đem hung vật chinh chiến.
Kề sát đầu c-c ngay mép l-n, căn chỉnh từng mi li mét, Diệp Mặc cẩn thận đâm vào, từng thớ thịt chôn chặt làm hắn thấy sướng, đút một đoạn đầu vô chạm phải một lớp màng mỏng manh, hơi hướng dừng lại. Ninh Khinh Tuyết cũng không phải ngốc, cô biết sắp tới có chuyện gì, hai tay giang rộng, thâm tình.
- Đến đi, dùng dương vật anh cướp đi trinh tiết của em. Là em cho anh.
- Được, anh đến đây Khinh Tuyết.
Diệp Mặc tăng thêm lực, lại dùng chân khí xâm nhập điều hòa bên trong, cẩn thận không khiến Ninh Khinh Tuyết cảm thấy quá đau, hắn phá tan lớp màng chắn, được đà tiến vào, chỉ thấy thiếu nữ hơi run, không quá đau đớn biết bản thân vừa giúp nàng giảm đi chút cơn đau, nhẹ nhõm đút sâu thêm vào.
- A, vào rồi... Anh lấp đầy em rồi.
Ninh Khinh Tuyết chỉ thấy toàn thân được lấp đầy, lỗ nhỏ trống rỗng cố hết sức bành trướng chứa đựng dương vật của hắn, Diệp Mặc hai tay ôm lấy đầu cô, cúi đầu hôn môi, con c-c đã quen kích cỡ lỗ l-n của thiếu nữ, dần dần có hành động, đi được 2 phần 3 vào bên trong liền đụng phải tử cung mỏng manh của Ninh Khinh Tuyết. Điểm nhạy cảm nhất bị va chạm, khiến cô run lên, tứ chi kẹp chặt thân thể hắn không buông, miệng vẫn bị hắn tham lam chiếm hữu, mặc sức hắn muốn làm gì thì làm.
Phành phạch...
Dần dần đã quen với nỗi đau phá thân, khắc ghi dấu ấn sâu đậm vào trong đầu, Ninh Khinh Tuyết không còn cảm thấy đau đớn nữa, thay vào là sung sướng tái tê, c-c hắn cứ dập liên hồi vào l-n nàng, tử cung bị va đập mạnh làm cô sướng phát rên.
- A... Chọc vào rồi... Sâu quá... Lại đến, muốn chết... Sướng quá, tiếp đi Diệp Mặc... Em yêu anh.
- L-n em khít quá... Đ-t thật sướng.
Diệp Mặc nhức nhức đầu cu, cảm thấy vừa nhức vừa sướng, chọc vào từng phát, sớm làm Ninh Khinh Tuyết phun trào mấy lần, nước dâm chảy ra đầy giường, nhấp thêm chục phát, hắn liền bắn, tinh dịch buông thả lấp đầy l-n Ninh Khinh Tuyết. Nóng hổi tinh dịch khiến cô như bị bắn phỏng, l-n ngập tê dại, run rẫy.
- Ư... Lấp đầy em rồi, tinh dịch của anh... thật quá sướng.
Phốc...
Rút c-c ra, Diệp Mặc nhìn thấy l-n cô ngập tràn sữa tươi, có chút màu hồng máu tươi vị xử nữ, thân thể trắng mềm bóng loáng dính đầy mồ hôi, Ninh Khinh Tuyết thở dốc, thể lực cô cũng khá kém, khó chống lại sự hùng dũng của hắn, dường như đã thoát lực.
- Khinh Tuyết, anh lại muốn... Em thật quá mê người.
Diệp Mặc hai mắt suýt chút phát hỏa, hắn tóm lấy thân thể Ninh Khinh Tuyết, để cô chổng mông lại, cô ngoan ngoãn giang rộng bờ mông, sức lực mệt mỏi ngã ở phía trước, chôn mặt trên nệm.
- Nếu anh muốn thì đến đi... Em muốn làm anh thỏa mãn.
- Khinh Tuyết, em thật tốt.
Diệp Mặc hết sức cảm động, hắn lại hùng dũng ra trận, rút c-c cương như thép chọc vào lỗ thịt nhỏ mềm mại, thọc vô rút ra, chọc cho nước nôi bắn tung tóe, thân thể của cô cứ nhướng lên thụt xuống theo huy động của hắn, tùy ý hắn đ-t thế nào thì làm thế nấy.
Dùng thêm vài kiểu động tác, Diệp Mặc đạt đến cực sướng lần hài, tinh quan buông lỏng nhả đạn lấp đầy l-n Ninh Khinh Tuyết một lần nữa, thiếu nữ kêu lên một tiếng, hạ thân giật giật liền ra nước, nằm sõng soài trên giường, tinh dịch một lần nữa chảy liền mấy phút cũng không hết.
Ninh Khinh Tuyết lần đầu làm cũng khá dữ dội khiến cô dù mới tu luyện, thân thể đã cải tiến sức khỏe nhưng vẫn chịu không nổi, ngất đi vì sướng. Diệp Mặc cũng thỏa mãn, nằm xuống ôm lấy thân thể mê người của cô sờ bóp thêm lần nữa, không biết bao lâu nữa mới được chạm vào thân thể mê người này, cho nên trước tiên phải hưởng dụng cho đã.
Sáng hôm sau, Diệp Mặc truyền cho Ninh Khinh Tuyết chút nguyên khí vào người, làm cô khỏe khắn tỉnh táo lại, cơn đau nhức phá thân cũng không còn đáng kể, hình như hôm qua Diệp Mặc đã dùng thuốc gì đó xoa bóp hạ thân cô làm nó dịu lại.
- Được rồi, anh sắp đi rồi... Em nên về Ninh Hải sớm đi.
- Vâng, anh cẩn thận. Em sẽ mãi chờ anh.
Ninh Khinh Tuyết dù rằng lòng không muốn, nhưng cũng đành phải noi theo lý trí, cô lại hôn lấy hắn, cả hai cùng nhau một lúc, ăn sáng xong, hắn đưa cô lên một chiếc xe, cẩn thận nhìn theo, sau một lúc mới rời đi...
Ninh Khinh Tuyết mãi ngước đầu nhìn bóng dáng hắn biến mất, thở dài, ngoan ngoãn chờ về đến Ninh Hải...
Qua vài tiếng đi xe, cô bước xuống, đứng đợi ở bến xe gần một cửa hàng hoa, chỗ này là nơi cô hẹn Tô Tĩnh Văn.
Tô Tĩnh Văn vội vàng đến chỗ mà Ninh Khinh Tuyết đã hẹn. Ninh Khinh Tuyết đã đến được một lúc rồi.
- Khinh Tuyết, hình như cô đã thay đổi rất nhiều. Cô đã trở về từ cái nơi nguy hiểm đó sao?
Tô Tĩnh Văn nhìn Ninh Khinh Tuyết càng ngày càng có sức sống, hơn nữa tinh thần không còn suy sụp như lần trước nữa rồi, thậm chí Tô Tĩnh Văn còn cảm nhận được sức sống đang dâng trào trong người Ninh Khinh Tuyết, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy có gì đó kỳ quái.
- Ừ
Ninh Khinh Tuyết cười rất tươi, giống như hoa đang nở vậy.
Ngay cả Tô Tĩnh Văn là phụ nữ mà cũng còn bị phong cách này của Ninh Khinh Tuyết hấp dẫn nữa là. Mặc dù Tô Tĩnh Văn cũng cảm thấy tự tin với dung mạo của mình, nhưng cô không thể không thừa nhận, đôi khi cô cảm thấy Ninh Khinh Tuyết còn xinh đẹp hơn mình rất nhiều.
- Cô rốt cuộc đã đi đâu vậy? Tôi thấy khí sắc của cô hình như tốt hơn lần trước rất nhiều, cứ như là trời với đất vậy. Cô đi đến chỗ nguy hiểm nào vậy, nói đi, tôi cũng muốn đi đến chỗ đó.
Tô Tĩnh Văn nói.
Ninh Khinh Tuyết đưa cho Tô Tĩnh Văn một cốc cà phê, gật gật đầu nói:
- Những ngày đó là những ngày hạnh phúc nhất của tôi, mặc dù trước khi cảm thấy hạnh phúc thì tôi đã phải trải qua cảm giác sợ chết khiếp, nhưng nghĩ lại những hạnh phúc đó, tôi cảm thấy cũng rất đáng, tôi không hối hận, hôm nay tôi gọi cô đến đây là để cảm ơn cô, nhưng cũng có thể nói là cô đã cứu tôi một mạng.
Tô Tĩnh Văn mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Ninh Khinh Tuyết, mình đã cứu cô ấy lúc nào nhỉ?
- Cái này cho cô, lần trước cô tặng tôi ba hạt ngọc, tôi rất cảm ơn, sợi lắc tay này coi như tôi tặng lại cô.
Ninh Khinh Tuyết nói rồi lấy lắc tay ra đưa cho Tô Tĩnh Văn.
- Cái lắc tay đẹp quá.
Tô Tĩnh Văn vừa nhìn thấy cái lắc tay này đã biết ngay đây là một thứ quý giá, mười hai hạt ngọc tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu, thậm chí là bình tâm trở lại.
- Mua ở đâu đấy?
Tô Tĩnh Văn mặc dù biết chiếc lắc tay này rất đẹp, nhưng cũng không thể đáng giá bằng ba hạt ngọc mà cô tặng cho Ninh Khinh Tuyết, nhưng dù sao thì cô vẫn rất thích cái lắc tay này.
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu
- Cái này không phải là mua, là Diệp Mặc làm cho tôi, đây là một chuỗi pháp khí, vì ba hạt ngọc lần trước cô cho tôi tôi đã dùng hết rồi, nên tặng lại chuỗi pháp khí này cho cô.
- Cái gì?
Tay Tô Tĩnh Văn run rẩy, cái lắc trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.
Khó trách được cái lắc tay lại có sự bình tâm quen thuộc, hóa ra không ngờ đây lại là đồ mà Diệp Mặc làm, cái lắc tay này chắc chắn phải quí hơn rất nhiều so với ba hạt ngọc mà cô đưa cho Ninh Khinh Tuyết.
Trong lòng Tô Tĩnh Văn lại dấy lên một cảm giác gì đó, biết rõ rằng cái lắc này có giá trị hơn rất nhiều so với ba hạt ngọc mà cô tặng Ninh Khinh Tuyết, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác không tự nhiên, có cái gì đó không thoải mái.
Lần trước, trước khi Ninh Khinh Tuyết rời đi, chính mình còn bảo cô ấy bảo Diệp Mặc giúp mình làm pháp khí, nhưng bây giờ đã có thứ đồ đó trong tay rồi, cô lại cảm thấy có gì đó thiêu thiếu.
Lúc trước mình đưa cho Ninh Khinh Tuyết ba hạt ngọc thô ráp, nhưng đó cũng là vật cảm ơn mà Diệp Mặc tận tay tặng mình, hơn nữa là thứ mà Diệp Mặc cố tình làm cho cô.
Nhưng Tô Tĩnh Văn lại nghĩ lại, cái lắc này cũng là Diệp Mặc đặc biệt làm giúp cô mà, nhưng sao mình lại cảm thấy không thích như lúc ban đầu nhỉ? Có lẽ là do cái lắc này là do Ninh Khinh Tuyết nhờ Diệp Mặc làm giúp cô, nhưng như thế thì cũng có khác gì nhau đâu.
- Tĩnh Văn?
Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy Tô Tĩnh Văn hơi run rẩy, liền gọi tên cô.
- Ah...
Tô Tĩnh Văn đã lấy lại được tinh thần, cầm chiếc lắc đeo lên tay còn lại, cũng không tháo chiếc lắc chỉ có hai hạt ngọc ra, lúc này mới cười cười nói với Ninh Khinh Tuyết:
- Cảm ơn cô, Khinh Tuyết, cô đã gặp Diệp Mặc rồi sao?
Ninh Khinh Tuyết nghe thấy Tô Tĩnh Văn nói đến Diệp Mặc, khuôn mặt cô tỏ ra hạnh phúc.
- Ừ, lần này tôi đi tìm anh ấy, hôm qua chúng tôi còn ở cùng nhau, anh ấy nói sẽ đến tìm tôi nhanh thôi.
Tô Tĩnh Văn chần chừ một lát, rồi mới lên tiếng:
- Nếu Diệp Mặc trở về rồi, cô có thể dẫn anh ấy đến nhà tôi chơi không? Mẹ tôi vẫn luôn muốn cảm ơn ơn cứu mạng của anh ấy, nên...
Ninh Khinh Tuyết không chút do dự đáp:
- Được chứ, Diệp Mặc về rồi, tôi sẽ hỏi anh ấy, nhưng, tôi nghĩ chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý thôi.
- Cái đó làm sao cô biết được? Tôi nghĩ Diệp Mặc là người rất có chủ kiến, suy nghĩ của anh ấy không bị ảnh hưởng của người khác.
Tô Tĩnh Văn nói là thật, cũng không thể nói cô hoàn toàn không biết gì về Diệp Mặc, thậm chí trước khi Ninh Khinh Tuyết đi Long Thần, cô còn cảm thấy mình hiểu Diệp Mặc hơn Ninh Khinh Tuyết. Hơn nữa, cô còn biết Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc kỳ thực là bằng mặt mà không bằng lòng.
Ánh mắt Ninh Khinh Tuyết có chút hoài niệm, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Bởi tôi biết, anh ấy sẽ không cự tuyệt lời đề nghị của tôi.