Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 266 : Cách trả thù hả dạ nhất

Ngày đăng: 07:00 30/08/20

Quả nhiên, Kiều Cương nhận được điện thoại của Diệp Mặc thì rất vui mừng. Đối với anh ta mà nói, đây là phương thức liên lạc mà Diệp Mặc gián tiếp để lại cho anh ta. Anh ta vội vàng nói với Diệp Mặc rằng hắn không cần phải lo lắng, nhất định sẽ chẳng có ai đến điều tra hắn ta. Nhưng anh ta có thể không biết, ở điện thoại của Diệp Mặc, ngoài những số được cho phép ra thì không ai có thể bấm gọi được...
Diệp Mặc cúp máy thở dài, vẫn có người tốt làm việc đây.
Nhưng Diệp Mặc vừa mới cúp máy thì chuông di động lại reo lên, cuộc gọi đến là của Diệp Lăng.
Giọng nói của Diệp Lăng có chút căng thẳng. Sáng nay, Diệp Mặc vừa mới nói chuyện với cô, dặn cô nên cẩn thận một chút, thì giờ đã có người gọi điện đến bảo cô đi Vô Lượng Sơn gặp Diệp Mặc vì hắn đang đợi cô ở đó.
Diệp Mặc nén giận trong lòng, bảo Diệp Lăng nói tạm thời chưa đi được, phải đợi qua hai ngày nữa.
Hắn căn dặn thêm không được chạy ra ngoài, tốt nhất là, ngay cả trường học cũng không được tới, chỉ nên ở lại Diệp gia. Sau đó, hắn liền gọi cho Trương Quật.
- Huấn luyện viên à, tôi tưởng anh quên chúng tôi rồi chứ, đã lâu như vậy rồi mà không liên lạc gì!
Tiếng nói của Trương Quật vẫn sang sảng như xưa. Nhận được điện thoại của Diệp Mặc, anh ta rất vui mừng. Diệp Mặc biết, Trương Quật thật lòng coi hắn là bạn bè, lòng hắn ấm áp hẳn lên. Tuy nhiên, hắn cũng rất thận trọng nói:
- Mấy ngày tới phiền anh chăm sóc cho em gái tôi, Diệp Lăng, đừng để nó bị ức hiếp. Còn Tống gia, anh và Lý Hồ tìm giúp tôi vài người đi nghe ngóng, có chuyện gì hãy lập tức gọi điện cho tôi!
- Yên tâm đi, huấn luyện viên, anh cứ giao cho tôi là được rồi!
Tiếng của Trương Quật lập tức trả lời lại.
Diệp Mặc đã yên tâm phần nào, hắn nói tiếp:
- Anh Trương à, anh không cần gọi tôi là huấn luyện viên đâu, cứ gọi tôi một tiếng Diệp Mặc là được rồi.
- Ha ha, được, vậy về sau tôi sẽ gọi anh là Mặc Thiếu gia nhé!
Trương Quật biết, những lời này của Diệp Mặc cũng đồng nghĩa với việc hắn đã coi anh ta là anh em tốt, trong lòng càng thêm cởi mở.
Diệp Mặc cúp điện thoại, lại gọi tiếp cho Lý Hồ. Tuy Trương Mặc đã nói thế, nhưng nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì hối hận cũng không kịp.
Đường Bắc Vi nhìn Diệp Mặc gọi cho từng người một một cách kinh ngạc, lâu sau cô mới nói:
- Diệp Lăng là em gái của anh à? Anh đối với cô ấy thật tốt!
Cô liền nghĩ tới sáng nay, vì chuyện của Diệp Lăng mà Diệp Mặc đã không khách khí với cô khiến cô rất khó chịu.
Diệp Mặc nhìn vẻ mặt khó chịu của Đường Bắc Vi liền cười ha hả, xoa đầu cô nói:
- Em cũng là em gái của anh, anh sẽ đối với em giống như Diệp Lăng. Không cần vì chuyện sáng nay mà khổ sở như vậy, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nhé!
Cô đang định nói là không được xoa đầu người khác như vậy, nhưng sau khi nghe Diệp Mặc nói xong, cô có chút thất thần, vậy là cô cũng có anh trai rồi! Nghĩ đến đây, mắt cô đỏ lên, tất cả mọi chuyện giống như nằm mơ vậy, chẳng lẽ thực sự là nằm mơ sao? Cô véo véo cánh tay mình, có đau, vậy là không phải nằm mơ rồi!
- Đi thôi, em còn nghĩ gì vậy? Đi vào rồi nói sau!
Diệp Mặc nhìn Đường Bắc Vi đang ngây ngẩn người liền nói.
- Hiện tại ta có tiền, em đi thuê thêm một phòng nữa nhé!
Đường Bắc Vi lấy lại tinh thần nói.
Diệp Mặc khoát tay trả lời:
- Không cần đâu, đêm nay em vẫn ở cùng anh!
- A!
Đường Bắc Vi quay đầu lại nhìn Diệp Mặc kinh ngạc, ngày hôm qua không biết đã đành, giờ biết rồi còn ở cùng một chỗ nữa sao?!
Diệp Mặc kéo Đường Bắc Vi vào trong, khi không có người mới lên tiếng:
- Nếu hôm nay em đổi phòng thì bọn chúng sẽ lập tức biết được, như vậy kế hoạch của anh sẽ thất bại đấy!
- A!
Cô đã hiểu ra, nhưng vẫn còn chút lo lắng liền nói:
- Anh à, bọn họ rất đông, lại có kế hoạch chu đáo, một mình anh...
Diệp Mặc không thềm để ý, đáp:
- Em ấy à, không cần lo lắng đâu! Ngày mai anh sẽ dụ bọn chúng đi, em cứ ở lại đây chờ anh nhé, một mình anh đi là được rồi!
Diệp Mặc đã quyết định đi một mình vì nếu mang theo Đường Bắc Vi thì không hợp lý cho lắm.
- Không được! Em muốn cùng đi với anh! Tuy em là phụ nữ nhưng em cũng sẽ giúp anh được phần nào!
Đường Bắc Vi lập tức từ chối lời đề nghị của Diệp Mặc.
Diệp Mặc đóng cửa phòng lại, trong lòng có chút tình cảm ấm áp. Người thân đúng là người thân, mới hôm qua vẫn còn tính kế hại hắn mà bây giờ trong hoàn cảnh hiểm nguy này lại muốn giúp đỡ hắn rồi.
“Tuy nhiên, em ấy tuyệt đối không thể cùng đi với mình được”. Diệp Mặc dùng đầu ngón chân cũng có thể tính được, những người này một khi đã quyết định rồi thì sẽ giữ hắn ở lại. Nói rõ ra là, tiềm lực của họ rất lớn, nếu chẳng may chăm sóc cho Đường Bắc Vi không chu toàn thì có hối hận cũng không kịp.
- Bắc Vi, em rơi từ chỗ cao hơn mười mét này xuống, nếu là người khác liệu có an toàn không?
Diệp Mặc không khuyên can cô nữa mà lấy hoàn cảnh hiện tại ra hỏi lại.
Đường Bắc Vi sửng sốt, đúng vậy, mới vừa rồi còn không nghĩ ra, bản thân bị rơi từ chỗ cao như vậy xuống, dù là bất cứ ai cũng không ổn thì Diệp Mặc an toàn thế nào đây? Cô nhìn Diệp Mặc một cách hoài nghi, kinh ngạc.
Diệp Mặc không hề vòng vo, Đường Bắc Vi là em gái hắn, có việc gì cũng không thể đẩy tới đẩy lui được, liền nói:
- Vì anh có biết qua một chút đạo pháp nên anh sẽ an toàn thôi. Nhưng mà, việc này em biết là được rồi, không nên để lộ ra ngoài.
- Đạo pháp ư?
Đường Bắc Vi càng mơ hồ, từ nhỏ cô đã theo chủ nghĩa vô thần thì làm sao có thể tin được chứ!
Diệp Mặc biết bây giờ mà càng giải thích thì sẽ càng mơ hồ, đành phải nói:
- Những thứ này trước kia em chưa biết thì sau này sẽ hiểu thôi. Lát nữa em gọi điện thoại cho Ngụy Vĩnh Càn, hãy nói cho anh ta là em đã làm được rồi, hỏi anh ta bước tiếp theo phải làm thế nào. Anh muốn luyện chế thêm một số thứ, đừng làm phiền đến anh nhé!
Tuy Đường Bắc Vi không biết đạo pháp mà Diệp Mặc nói là gì nhưng cô cũng không phải kẻ ngốc, có thể tiếp đất an toàn từ độ cao như vậy tuyệt đối không phải người thường. Mình mà đi nói không chừng còn liên lụy Diệp Mặc.
Diệp Mặc giúp Đường Bắc Vi luyện chế một dây chuyền phòng ngự, sau đó tiếp tục luyện chế bùa chú. Do có nguyên liệu đầy đủ nên lúc Diệp Mặc luyện chế, vấn đề lãng phí cũng không cần lo lắng nữa. Đến năm giờ chiều thì ba mươi phần tài liệu đã được yểm lại trong mười lá bùa.
Và khi Diệp Mặc đứng dậy thì Đường Bắc Vi đã mua về hai hộp cơm chờ sẵn.

Tống gia Yến Kinh
Ba người Đông Phương Tê và Tống Kỳ Minh, Tống Hải đang thương lượng gì đó trong mật thất. Ngoài Đông Phương Tê vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ ra thì hai người kia có một chút lo lắng.
- Diệp Lăng nói ngày mai cô ấy không rảnh, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Đông Phương, anh không phải nói chỉ cần nghe được tin tức của Diệp Mặc thì cô ta sẽ lập tức tới hay sao?
Tống Kỳ Minh lo lắng hỏi.
Tống Hải ngắt lời:
- Có thể là Diệp Lăng đã liên lạc được với Diệp Mặc, sau đó biết hắn chưa hề gọi cô ta!
Đông Phương Tê bình thản nói:
- Chuyện này hai ông yên tâm đi, tôi đã điều tra rất kỹ, điện thoại của Diệp Mặc thường tắt máy, từ trước đến giờ chưa có ai có thể liên lạc được với hắn ta, thế nên hai ông không cần lo lắng đâu!
Tống Hải bỗng nhiên nói:
- Hay là chúng ta gọi thử cho hắn xem thế nào!
Đông Phương Tê lắc đầu:
- Không cần đâu, lúc Diệp Lăng nói không rảnh, tôi đã thử gọi cho Diệp Mặc, điện thoại của hắn ta không liên lạc được nên không cần nghi ngờ đâu. Hơn nữa, cho dù Diệp Lăng không tới thì kế hoạch của ta cũng đã thành công hơn phân nửa rồi!
- Là thế nào?
Tống Kỳ Minh vội vàng hỏi.
Đông Phương Tê lắc đầu nói:
- Đến lúc đó anh sẽ biết! Đường Bắc Vi vừa gọi điện cho tôi nói cô ta đã làm được rồi, cô ta xin chỉ thị bước tiếp theo của kế hoạch. Tôi đã quyết định sẽ tiến hành kế hoạch trước đêm nay.
Tống Hải nghi ngờ hỏi:
- Đông Phương, tại sao lại trước đêm nay, không phải đã nói là sáng mai sao?
Đông Phương Tê khoát tay nói:
- Thật ra, bên ngoài của hội đấu giá hôm nay đã có người bảo vệ rồi, chỉ là tôi đang đợi Diệp Lăng đến mà thôi. Cô ta đã không đến lại còn nói không rảnh, bất luận thế nào, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Hiện tại, ngoài Diệp Lăng ra thì những người còn lại đều đã ở đúng vị trí mong muốn rồi, thế nên chẳng may chúng ta đêm nay tiến hành thì điều quan trọng là Đường Bắc Vi đã thành công.
Thấy Tống Kỳ Minh và Tống Hải nhìn mình nghi ngờ, Đông Phương Tê cười lạnh lùng:
- Tống gia chủ, đến lúc đó chỉ cần ông xem cuộc vui là được rồi. Tôi bảo đảm, cảnh mà anh xem khi ấy sẽ là phương thức trả thù hả giận nhất. Tống Hải có thể cùng tôi lập tức tới Vô Lượng Sơn, tôi muốn cho Diệp Mặc biết rằng, đắc tội với Đông Phương Tê tôi sẽ có hậu quả như thế nào!
Nói xong, Đông Phương Tê nhìn Tống Kỳ Minh, trong lòng cũng khinh thường cực độ. Ngày đó người này sau khi nghe sự tình của Đường Cần, lập tức tỏ ra quan tâm. Nếu người không biết còn tưởng rằng lúc ấy y bất đắc dĩ. Nhưng giờ đã mấy ngày rồi, y dường như đã quên việc này, thậm chí ngay cả hoàn cảnh của Đường Bắc Vi, y cũng không hỏi thăm một câu. Có thể thấy được y cũng là một tên ngụy quân tử mà thôi.
Nghe xong lời nói của Đông Phương Tê, tinh thần Tống Kỳ Minh trở lên hoạt bát hẳn. Anh ta rất muốn biết Đông Phương Tê sẽ đối xử với Diệp Mặc ra sao. Nhưng trong lòng lại thầm kinh hãi, nếu đắc tội với người này, thực sự rất đáng sợ. Nếu không phải vì bản thân quá nhạy cảm thì y cũng muốn cùng đi với Đông Phương Tê để thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Diệp Mặc.

Ăn cơm xong, Đường Bắc Vi dọn dẹp đồ đạc, sau đó nói:
- Anh à, tối qua anh đã không ngủ rồi, hôm nay hãy để em nằm trên sô-pha, anh nên nghỉ ngơi chút đi!
Diệp Mặc liền xua tay:
- Không cần đâu, tối nay anh vẫn còn việc quan trọng, em cứ ngủ đi, không cần bận tâm đến anh!
Đường Bắc Vi đang nói chuyện với Diệp Mặc thì chuông di động reo. Cô cầm lấy di động, quay đầu lại nói với Diệp Mặc:
- Anh à, là cuộc gọi của Ngụy Vĩnh Càn, không biết anh ta gọi cho em có việc gì?
Diệp Mặc liền nói:
- Em hãy nghe máy đi, dù hắn có nói gì, em cũng đồng ý nhé!
Đường Bắc Vi gật đầu nhận điện thoại, Diệp Mặc đi đến bên cạnh cô.
- Tiểu Đường, kế hoạch thay đổi rồi, ông chủ muốn tối nay hành động nên cô hãy mang Diệp Mặc đến chỗ đó. Ngày mai cô có thể về với mẹ, những chuyện về sau không liên quan gì tới cô nữa.
Tiếng của Ngụy Vĩnh Càn vang lên trong điện thoại.
Đường Bắc Vi theo gợi ý của Diệp Mặc liền trả lời:
- Được, giờ tôi sẽ dẫn hắn đi. Tôi sẽ có cách.