Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 273 : Quyết đoán giết

Ngày đăng: 07:00 30/08/20

Dưới sự giao nhau giữa nắm đấm và kiếm, không ngờ lại không có âm thanh máu thịt vỡ vụn mà là phát ra âm thanh đánh bình thường. Trường kiếm của Trình Thành Tắc lại bị đánh xuống đất, mà Trình Thành Tắc lại bị áp lực cực lớn bức phải lùi ra sau mấy bước.
Tay của Diệp Mặc lại hoàn hảo không làm sao, là lúc này đây Diệp Mặc lại tiến lên phía trước, lại đá một cước vào đan điền của Trình Thành Tắc, Trình Thành Tắc lại bay xa mấy mét, đụng vào một khối đá rất lớn phía xa xa, miệng phun ra máu, rõ ràng không có cách nào sống tiếp rồi.
Lúc này Diệp Mặc mới đi đến trước mặt Trình Thành Tắc, lấy đi cái túi vải trên ngực y.
Người vây xem xung quanh đều hít vào một hơi khí lạnh. Trình Thành Tắc dù gì thì cũng là nhân vật luyện đến kỳ cuối của Huyền cấp, không ngờ trong tay của Diệp Mặc chỉ duy trì được hai chiêu, người thanh niên này quá hung hãn, tuy Trình Thành Tắc khinh địch trước nhưng cho dù y hoàn toàn không khinh định thì rõ ràng trước mặt người thanh niên này cũng không duy trì được quá hai mươi chiêu.
Thật là lợi hại, nhưng hắn đắc tội với Đoạn Quyền Đường, Đoạn Quyền Đường tuy không phải là Ẩn Môn hạng nhất gì nhưng lại có một cao thủ Địa cấp trấn thủ, người thanh niên này gặp phiền đây.
Đại đa số mọi người đều không biết lúc đó Diệp Mặc dùng nắm đấm đánh bay trường kiếm như thế nào, tuy nhiên hai cao thủ Địa cấp lại nhìn thấy vô cùng rõ ràng, nắm đấm của Diệp Mặc chuẩn xác đánh trúng vào lưng kiếm của trường kiếm, lúc này mới đánh bay Trình Thành Tắc.
Hai cao thủ Địa cấp này cũng thầm so sánh trong lòng, cho dù bọn họ chống lại Trình Thành Tắc thì cũng không nhất định có thể nhẹ nhàng như vậy giết chết y, mà người thanh niên này lại lợi hại quá mức, bọn họ thậm chí nhìn không ra Diệp Mặc thuộc môn phái nào.
Cô gái đã bị Diệp Mặc chém đứt tay nhìn về phía Diệp Mặc, lúc này mới thấp giọng nói với đạo cô xinh đẹp thanh tú bên cạnh:
- Sư phụ, người này dường như con đã gặp ở đâu, nhưng mà nghĩ không ra.
Đạo cô xinh đẹp lấp tức quát lớn:
- Tử Như, đừng nói lung tung. Chúng ta không dễ gì mới vào được đây, ngàn vạn lần đừng nói lung tung.
Diệp Mặc đưa bao vải cho Hứa Bình nói:
- Anh Hứa, đây là của anh, đưa anh này.
Trong lòng lại đang nghĩ đợi lát nữa dùng thứ gì để đổi lại.
Hứa Bình lại đẩy nói:
- Người anh em vì chuyện của tôi mà đắc tội với Đoạn Quyền Đường, Hứa Bình tôi rất là băn khoăn. Thứ này đối với tôi cũng không có tác dụng gì, hơn nữa võ công của anh cao hơn tôi, vậy thì tặng cho anh. Vẫn chưa thỉnh giáo tên của anh bạn.
Diệp Mặc vốn vì Tinh Ngọc mà đến, nghe thấy lời này cũng không già mồm, lập tức nhận lấy Tinh Ngọc, lấy ra một miếng Ngọc quyết phòng thân nói:
- Ngọc quyết này là một pháp khí phòng ngự, giá trị so với thiên thạch của anh kém hơn rất nhiều, tôi chiếm một chút lợi của anh trước, có cơ hội thì bù lại sau, tôi là Mạc Ảnh.
Diệp Mặc ở đây cũng không dám lên mặt, ở đây đều là người có lai lịch, tuy Diệp Mặc tự phụ nhưng hắn vẫn chưa tự phụ đến mức không đặt tất cả mọi người vào trong mắt.
Hứa Bình nhận Ngọc Quyết cười ha hả nói:
- Anh Mặc nói như vậy chính là khách khí, có thể kết giao với người bạn như anh Mặc chính là may mắn của Hứa Bình. Chỉ là khiến anh Mặc đắc tội với Đoạn Quyền Đường, Hứa Bình rất là băn khoăn.
Diệp Mặc lập tức nhìn Hứa Bình bằng con mắt khác, người này thoạt nhìn rất thoải mái hơn nữa cũng không sợ Đoạn Quyền Đường chút nào, lập tức cũng cười ha ha nói:
- Đoạn Quyền Đường, tôi còn không đặt trong mắt. Nếu như lại có người Đoạn Quyền Đường đến quấy rầy, tôi không ngại đi một lần san bằng chỗ này.
Diệp Mặc cố ý nói lời này, hắn đã giết Âu Húc Hổ, lại giết Trình Thành Tắc, không có cách nào tồn tại với Đoạn Quyền Dường rồi. Cùng với sợ hãi rụt rè, còn không bằng dứt khoát làm rõ ân oán. Hơn nữa hắn cũng không phải là nói lung tung, chỉ cần hắn có được Tinh Ngọc thì có thể luyện chế được phi kiếm, một khi phi kiếm thành hình, sức chiến đấu của hắn tăng lên gấp đôi.
- Được, nếu như Đoạn Quyền Đường còn tới, hai anh em chúng ta đi giết chúng long trời lở đất.
Hứa Bình cũng hào khí ngút trời.
Những người xung quanh đã thấy không còn náo nhiệt để xem, hơn nữa người thanh niên này lại dõng dạc muốn đấu với Đoạn Quyền Đường thì đều tản ra, đi vào khe núi.
- Anh Mặc cũng đến tham gia hội đấu giá sao?
Thấy mọi người đều rời đi, lúc này Hứa Bình mới hỏi.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Tôi nghe nói ở đây có hội đấu giá thì liền đến xem, không biết có thứ tốt gì.
Hứa Bình sửng sốt một lát mới lên tiếng.
- Lẽ nào anh có có môn bài vào cửa?
- Vào đó còn cần môn bài sao?
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Mặc nghe thấy lập tức hỏi.
Hứa Bình lấy ra một cái thẻ bài bằng ngọc, nói:
- Đương nhiên cần, tôi cũng mất rất nhiều sức lực mới lấy được cái thẻ bài này.
Diệp Mặc tiếp nhận thẻ bài ngọc trong tay ngắm nhìn, bỗng nhiên nhớ đến trên người hắn có cũng một cái thẻ bài ngọc này, chính là lúc đầu lục soát được trên người Du Liên, bên trên có một số chính là ba mươi bảy, mà tấm thẻ bài ngọc của Hứa Bình số bên trên là một trăm linh một.
- Là loại thẻ bài ngọc này sao?
Diệp mặc tiện tay lấy ra thẻ bài ngọc trên người Du Liên, thầm nghĩ may mắn đạo cô Tĩnh Tức sau khi giết Du Liên không có soát người, nếu không thì hắn không có thẻ bài ngọc tiến vào.
Hứa Bình cầm lấy nhìn, lập tức nói:
- Không sai, chính là loại thẻ bài ngọc này, thẻ bài ngọc này của anh là số trước năm mươi, có thể mang thêm một người vào, những số sau năm mươi như tôi đây, chỉ có thể vào một người, không ngờ anh Mạc lại có ngọc bài cao cấp này, nếu đã như vậy thì chúng ta vào thôi.
Tuy rằng Hứa Bình không hỏi, nhưng trong lòng cậu ta đã khẳng định Diệp Mặc là cao thủ Địa cấp, bởi vì loại thẻ bài này ngoại trừ cao thủ Địa cấp ra thì một số nhân tài có thân phận mới có.
Sau khi hai người nói chuyện một lúc, mới hiểu biết được cả hai đều là tản tu không có môn phái. Tuy Diệp Mặc rất có hảo cảm đối với Hứa Bình nhưng hắn không nói ra toàn bộ lai lịch của hắn, dù sao Hứa Bình cũng không nói với hắn cái gì. Hơn nữa người trong giang hồ ai biết chi tiết? Lúc nhiệt huyết có thể cùng sống cùng chết, lúc xung đột lợi ích nói không chừng bị bán rẻ, dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Sau khi Diệp Mặc và Hứa Bình đi qua khe núi, rồi đi xuyên qua một cái cầu sắt, tiến vào một con đường lên vách núi nhỏ. Đoạn đường này xây dựng trên vách đá dựng đứng, nhìn xuống dưới căn bản không thấy đáy, toàn bộ đều là sương trắng lượn lờ. Đi bên trên dường như lúc nào cũng có thể bị gió thổi rơi xuống vậy, nếu như là người sợ độ cao nói không chừng đã bị váng đầu rơi xuống.
Tuy nhiên người tham gia hội đấu giá không có mấy người sợ độ cao, Diệp Mặc lại càng không sợ. Sau khi xuyên qua con đường nhỏ trên vách núi ngàn thước, địa thế phía trước mắt đã rộng rãi hơn. Từng mảng cây cối lớn có vẻ rất u tĩnh và đẹp đẽ, cuối núi hoa chính là một cửa lầu kiến trúc làm bằng gỗ, bên trên viết “Tê Sương Tự”.
Diệp Mặc thấy rất nhiều người cầm thẻ bài bằng ngọc tiến vào bên trong liền biết đã đến nơi rồi, hắn cũng không khỏi âm thầm khâm phục Đông Phương Tê, một tên chưa từng tu luyện, thậm chí ngay cả chuyện trong đây cũng làm cho rõ ràng như vậy, không biết y có đường dây gì.
Xem ra bất cứ kẻ nào cũng không thể coi thường, có câu “Cá có đường cá, tôm có đường tôm, ốc cũng có đường ốc”, câu nói này có thể nói là đúng.
Diệp Mặc chú ý một chút hai tên đàn ông giữ của, đều là võ công đỉnh cao Huyền cấp. Theo Tống Hải nói hai người này là hai anh em, hơn nữa háo sắc như mệnh, người đến hôm nay có rất nhiều cô gái, không biết hai người này háo sắc như thế nào. Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không tin hai người này dám động thủ với phụ nữ giữa ban ngày ban mặt.
Diệp Mặc và Hứa Bình đi ở phía sau, hắn biết bây giờ mới mười một giờ trưa, Diệp Mặc đã từ chỗ Hứa Bình mà biết được, hội đấu giá phải ba giờ chiều mới bắt đầu.
Diệp Mặc cẩn thận quan sát hai tên thủ vệ, quả nhiên thấy ánh mắt của hai người này thỉnh thoảng lượn tới lượn lui trên người các cô gái. Đặc biệt là lúc đối diện với hai tỷ muội Liên Hàng và Tĩnh Trai, thiếu chút nữa thì chảy cả nước miếng. Diệp Mặc nhìn thấy tên lùn lúc hai đạo cô Liên Hàng Tĩnh Trai tiến vào, y giơ tay tay túm tay một trong hai đạo cô một cái, tay đạo cô đó co rụt lại, thẻ bài ngọc cũng rơi xuống đất. Vị đạo cô này nhanh chóng nhặt thẻ bài ngọc lên, kéo cô gái đằng sau vội vàng tiến vào, không hề nói nhiều lời.
Nhưng thẻ bài trên người tất cả mọi người đều rất chính xác, hơn nữa bây giờ lại là người đến người đi, hai người này cũng không dám quá đáng quá.
Hắn hiện tại đã hiểu được, bất kể là tối qua hay là chiều nay, nếu hắn và Đường Bắc Vi cùng đến đấy, chắc chắn sẽ không gặp người khác. Bởi vì tối hôm qua hội đấu giá còn chưa bắt đầu, chiều nay hội đấu giá mới chính thức tiến hành, bất kể là tình huống gì, với cái bộ dáng háo sắc của hai người này, hắn đưa Đường Bắc Vi đi thì chắc chắn sẽ bị hai người này ngăn lại.
Quả nhiên không phải là thứ tốt, Diệp Mặc lập tức liền biết, một khi hắn và Đường Bắc Vi bị ngăn lại thì một trăm phần trăm phải xung đột với hai tên này. Suy nghĩ này Đông Phương Tê nghĩ cực kì âm hiểm, may mắn Đông Phương Tê đã bị hắn giết rồi, nếu không thì hắn thực sự không có cách nào hạ quyết tâm, người này động không động liền âm hiểm.
Đến lượt hai người Diệp Mặc và Hứa Bình, Diệp Mặc đưa thẻ bài qua, Hứa Bình cũng lấy ra thẻ bài của cậu ta.
Tên mũi ưng bên trái nhận thẻ bài ngọc của Diệp Mặc hơi kì lạ Diệp Mặc sao không mang theo người, hơn nữa còn là thẻ bài trước số 50, thường thì thẻ bài trong số năm mươi đều có thể mang thêm một người tiến vào, mà Diệp Mặc tuy dùng khăn che mặt nhưng tuổi tác của hắn quá trẻ.
- Các anh là người của môn phái nào?
Tên đàn ông mũi ưng thầm nghĩ giữ bài trong năm mươi số đầu, thường thì đều là người trong Ẩn Môn tương đối lớn, hoặc là môn phái cực lớn của thế tục, nhưng Diệp Mặc thế nào cũng nhìn không giống.
Diệp Mặc lập tức lắc đầu nói:
- Chúng tôi không có môn phái.
Tên đàn ông mũi ưng này lại tỉ mỉ đánh giá Diệp Mặc một phen, nếu không có môn phái, thấy y hỏi như vậy thì phải chủ động hiếu kính rồi, nhưng Diệp Mặc không ngờ không có chút ý tứ hiếu kính nào, lập tức lạnh mắt nói:
- Thẻ bài này cậu trộm ở nơi nào?
Trong lòng Diệp Mặc tức giận, lạnh lùng nói:
- Cái này cần phải báo cáo cho anh sao? Anh quan tâm chúng tôi có được từ nơi nào, chỉ cần nó là thật là được rồi.
- To gan, là một tiểu bối cấp thấp lại dám vô lễ như vậy, thẻ bài của cậu lai lịch không rõ ràng, tôi tịch thu, cậu đến từ nơi nào thì trở về nơi ấy.
Tên đàn ông mũi ưng bởi vì hôm nay có nhiều cô gái ưu tú đến như vậy, nhưng đến bây giờ y đến một chút tiện nghi cũng không chiếm được, bây giờ Diệp Mặc không những không hiếu kính y lại còn muốn đôi co, lập tức liền tức giận.