Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 278 : Đồ tốt nhất
Ngày đăng: 07:00 30/08/20
Người xung quanh đều hít khí lạnh, sự lợi hại của Độc Lang không ai là không biết. Không ai biết lai lịch của anh ta. Anh ta chuyên đi một số ẩn môn yếu thế thu về lợi ích. Không những độc lang mà tính tình cũng tàn bạo. Nghe nói cả một cao thủ hạng nhất ẩn môn mà cũng phải nể anh ta.
Tuy mọi người đều biết Diệp Mặc cũng là một nhân vật dũng mãnh nhưng so với Độc Lang thì dường như kém hơn nhiều. Tên nhóc này vì một khối khoáng thạch vô dụng mà đi đắc tội Độc Lang, đúng là không biết trời cao đất dày. Sự chênh lệch giữa Huyền cấp và Địa cấp không phải là một điểm hai điểm nữa. Có thể thăng lên Địa cấp, cao thủ đó đã đứng ở tầng cao nhất chỗ này rồi. Diệp Mặc có thể dễ dàng giết chết cao thủ Huyền cấp nhưng ở trước mặt Địa cấp lại không chắc có thể chạy trốn.
Tịch Ô Sơn cũng thầm khâm phục Diệp Mặc nhưng vẫn lựa ý hùa theo, nói:
- Năm trăm mười ngàn lần một.
Tuy Độc Lang lợi hại nhưng Tịch Ô Sơn cũng không e ngại anh ta, huống hồ anh ta đại diện cho bên đấu giá.
- Hai triệu.
Độc Lang dường như phát hoả rồi, một lần đã tăng lên gấp mấy lần.
Diệp Mặc vẫn nói chậm rãi, tay vòng qua bóp lấy bờ mông Tiểu Linh, mặc cô gái nhấp c-c trên người hắn:
- Hai triệu mốt.
Nếu là đồ bình thường hắn sẽ để cho người kia nhưng Nguyên Khí thạch thì hắn nhất quyết không nhường. Nếu đã đắc tội thì không bằng đắc tội thêm một chút, liền thêm một trăm nghìn mỗi lần.
- Được, được lắm, mày lỳ, tao xem mày có thể bảo vệ khối khoáng thạch này bao lâu.
Không ngờ Độc Lang lại không ra giá nữa.
Diệp Mặc cười nhạt, tuy thiếu gia đây bây giờ không phải đối thủ của ông nhưng muốn cướp đồ từ trong tay thiếu gia thì ông quá yếu rồi.
Độc Lang nhiều nhất cũng chỉ là mạnh hơn một đường so với Biên Pha.
Mà sau khi mình đánh với Biên Pha, cũng có chút hiểu biết về Địa cấp ở đây, đúng là mạnh hơn Huyền cấp rất nhiều. Nhưng dựa vào một Địa cấp mà đã muốn khiến hắn từ bỏ Nguyên Khí thạch là tuyệt đối không thể. Hơn nữa, hắn đã luyện khí đến trung kì tầng ba rồi.
Một người mặc váy dài xanh đi vào từ đằng sau, cắt đứt không khí căng thẳng hiện trường. Lúc vừa thấy người con gái này, tất cả mọi người như ngây ra. Người này đúng là người phụ nữ vừa mua Trú Nhan đan. Nhưng bây giờ khuôn mặt trơn mịn, làm gì còn bộ dạng sần sùi vừa nãy nữa. Đúng là một người đẹp, hơn nữa thoạt nhìn dường như cũng trẻ ra vài tuổi.
Điều làm cho người ta chú ý nhất không phải là làn da trơn sáng mà là ánh mắt kích động của cô ấy. Tất cả mọi người đều biết cô chính là người vừa mua Trú Nhan đan mà cô vừa đi thử nghiệm đan dược. Không ngờ lúc quay lại lại biến thành người như vậy.
- Trú Nhan đan là thật.
Bây giờ ngay thằng ngốc cũng biết, Trú Nhan đan vừa bán ra với giá mười triệu là thật.
Hiện trường yên lặng một lát, sau đó lại lập tức ồn ào. Cho dù Tịch Ô Sơn đập búa trong tay nhưng hiện trường vẫn ồn ào hỗn loạn.
Gần như tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn về phía người con gái mặc váy xanh đó.
- Yên lặng, im.
Tịch Ô Sơn sau mấy lần kêu vài câu, hiện trường mới yên lặng lại nhưng khát vọng trong mắt nhiều người và sự vội vàng thì vẫn như cũ không hề che giấu. Dù sao Trú Nhan đan vẫn quá là nghịch thiên. Có thể nói người ở đây ngoài Diệp Mặc ra, ai cũng hối hận.
Không ai ngờ Trú Nhan đan này lại là thật. Nhưng hối hận cũng vô dụng, đan dược này đã bị người khác uống mất rồi.
Thấy đã yên lặng, lúc này Tịch Điểu Sơn mới nói:
- Mọi người đều biết Trú Nhan đan là thật rồi, không lừa gạt chứ hả, nói thật là lúc đó tôi cũng không biết đan dược này là thật hay giả. Nếu tôi biết nó là thật, hơn nữa chỉ là bán mười triệu, thì đan dược đó không đến lượt cô nương này mua rồi. Bây giờ mời cô nói thật giả của nó.
Người con gái mặc váy xanh này đứng lên, ánh mắt vẫn rất kích động. Không tin cô chỉ là thử xem, mua một viên Trú Nhan đan nhưng không ngờ nó lại là thật. Bây giờ cô ta rất hài lòng với phiên đấu giá này. Bây giờ cần cô ta đứng lên nói cô ta liền đứng dậy, nói:
- Tôi chắc chắn đan dược này là thật, tuyệt đối là thật.
- Có phải là đồng bọn hay không?
Bên cạnh có tiếng nói nhỏ
- Nói thừa, người đó tớ quen, là quả phụ nhà Hồng Vũ đường. Cô ta căn bản là mặt quá sần sùi. Bây giờ thành như thế này, đan dược đó trăm phần trăm là thật.
Lập tức liền có người tiếp lời.
Diệp Mặc bên cạnh hai người này nghe thấy Hồng Vũ đường mà giật mình, hắn từng nghe nói nơi này, là Mạc Khang nói người nào đó của Hồng Vũ đường đã cướp đi người con gái của anh ta.
- Xin hỏi Tịch tiền bối, Trú Nhan đan còn không?
- Đúng thế, còn không, nếu còn tôi muốn lấy.
Sự cuồng nhiệt của hiện trường với Trú Nhan đan đã không thể kìm lại. Tuy họ đều là người tu luyện cổ võ thanh tâm quả ngọc nhưng Trú Nhan đan là thứ không thể gặp cũng không thể cầu được.
Tịch Ô Sơn lại đập búa trong tay, lại nói:
- Về Trú Nhan đan còn hay không tôi cũng không biết, sau đây bán ra là một thanh trường kiếm, giá qui định là năm trăm ngàn…
Diệp Mặc trong lòng mừng thầm, chính mình có được khối nguyên khí thạch thì chả nói, viên Trú Nhan đan sau đây chắc chắn là vô giá rồi. Còn về đao đao kiếm kiếm đó thì Diệp Mặc chả thèm báo giá. Chờ sau khi hắn đến luyện khí tầng bốn, chính là luyện khí trung kì, không bằng hắn tự chế một pháp khí trường đao tặng cho Hứa Bình. Pháp khí ở đây tuy là được, nhưng nhiều nhất cũng chỉ một trường đao Biên Pha là được nhất mà thôi.
Liên tiếp đập hơn mười mấy hai mưới cái, không có đồ nào Diệp Mặc vừa mắt. Điều làm hắn kì lạ là đến điện thoại cũng mang ra bán. Nhưng một loại di động đặc chế cũng là loại tín hiệu siêu cấp cực mạnh, không thấm nước, vân vân…
- Sau đây đấu giá là một viên đan dược, đan dược này là Liên Sinh đan. Có thể nói chỉ cần bạn uống một viên, cho dù là tẩu hoả nhập ma thì nó cũng có thể cứu sống bạn. Điều muốn nói với mọi người là Liên Sinh đan dùng Tuyết Liên Tử ngàn năm luyện thành, quan trọng nhất là Liên Sinh đan và Trú Nhan đan là do cùng một người luyện chế. Giá qui định là ba triệu, mỗi lần tăng không được thấp hơn một trăm ngàn.
Tịch Ô Sơn nói xong lại giơ lọ ngọc lên lần nữa.
Đừng nói tác dụng nghịch thiên của Liên Sinh đan, đơn thuần chỉ vì nó được luyện từ người luyện Trú Nhan đan thôi cũng đã đủ khiến giá trị của Liên Sinh đan tăng lên mấy lần.
- Tôi ra bốn triệu.
Người đầu tiên ra giá liền tăng một triệu.
- Năm triệu.
- Mười triệu
Diệp Mặc không ngờ Liên Sinh đan lại sôi động như vậy, trong nháy mắt đã đột phá ngàn vạn lần hơn nữa giá cả vẫn còn đang tăng, thích thú hắn cúi đầu ngậm lấy núm vú Tiểu Linh làm cô gái nãy giờ cứ không ngừng rên.
- A, sướng lắm anh ơi.... Con c-c anh chỉ mãi đ-t mãi thôi... Em yêu c-c anh mất rồi.
Mặc kệ Tiểu Linh nói gì, Diệp Mặc cũng không quan tâm, hắn để cô ngồi quỳ trên ghế, từ phía sau lại đ-t tới, tâm trạng phấn khích khiến hắn đ-t mạnh hơn.
- Một trăm triệu
Một giọng nói đội nhiên vang lên, cả hiện trường đều yên lặng. Tuy đan dược này có thể cứu người nhưng một trăm triệu cũng không phải là thấp.
Hiện trường yên lặng, nhưng người đàn ông báo giá này lại đứng lên nói:
- Mười năm trước, Miêu Tuyền tôi bị nội thương, việc tôi tu luyện bị dừng lại tại trung kì Địa cấp bốn mươi năm.
- Hơn nữa nếu không chữa trị nội thương, tôi chỉ có thể sống một năm nữa. Vậy nên tôi mới ra giá một trăm triệu. Tôi cũng biết nếu đan dược này thật sự công hiệu thì một trăm triệu không thể nào đủ được nhưng tôi không có nhiều tiền hơn thế. Miêu Tuyền tôi xin cảm ơn các bạn hữu đã không tranh Liên Sinh đan này với tôi trước.
Tuy nhiều người vẫn muốn ra giá nhưng đắc tội với một cao thủ Địa cấp trung kì thì đúng là quá ngu xuẩn. Hơn nữa vị cao thủ này cũng chỉ có thể sống thêm một năm, ngộ nhỡ chọc giận người này thì đúng là mất nhiều hơn được.
Vẻ mặt Tịch Ô Sơn tuy khó coi nhưng trong lòng cũng biết những lời này của Miêu Tuyền tuy có nguồn gốc của nó nhưng thế thì thật không phải với bên bán. Nhưng có thể đưa ra giá một trăm triệu thì anh ta cũng không nên nói gì nữa. Dù sao Miêu Tuyền cũng là một trong những cao thủ dù sao thì cũng phải nể mặt anh ta.
Diệp Mặc thấy gian phòng của Miêu Tuyền là số 9 liền biết người này cũng là một cao thủ, nhưng Liên Sinh đan mà bán một trăm triệu là hắn cũng khá hài lòng rồi.
Miêu Tuyền cầm đan dược về, không ngờ lại nuốt luôn ở trong gian phòng, xem ra ông ta phải thử nghiệm ở hiện trường luôn.
Tịch Ô Sơn nhìn lướt qua Miêu Tuyền nhưng lại không nói gì cả, tiếp tục nói:
- Sau đây tiếp tục đấu giá là một cây dược liệu Liễu Thanh La, giá bắt đầu là mười triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một triệu.
Diệp Mặc sửng sốt. Thảo dược gì mà lại đắt vậy? Hắn chưa từng nghe qua Liễu Thanh La.
Hơn nữa Tịch Ô Sơn không ngờ cũng không thấy lạ với tác dụng của loại cỏ này. Ông lão họ Tịch này đúng là không hợp làm MC phiên đấu giá. Đúng là không biết bên bán của phiên đấu giá này nghĩ thế nào nữa.
Ngoài dự liệu của Diệp Mặc là không ngờ lại không có ai lên tiếng hỏi “Liễu Thanh La là cái gì”, mà đã có người lập tức ra giá mười một triệu rồi.
Xem ra người ở hiện trường đều biết đó là cái gì, còn biết cả công dụng chủ yếu của nó nữa. Diệp Mặc đoán chắc chỉ có hắn là không biết ở đây. Thần thức hắn lướt qua, dừng lại ở chậu hoa trên bàn đấu giá, cao nửa thước, lá xanh cành xanh. Điều kì lạ nhất là bên trên còn nở mấy bông hoa nhỏ cũng là màu xanh. Diệp Mặc bỗng biến sắc. Đây đâu phải là Liễu Thanh La, đây rõ ràng là một cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp.
Cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp cả cây toàn là bảo vật, cho dù không luyện đan dược thì hoa của nó cũng có ích cho người chân tu luyện khí tầng năm trở xuống. Một khi cây đó lớn rồi, không những lá và thân có thể cho vào đan dược mà hoa của nó cũng là một trong những nguyên liệu chủ yếu luyện chế Trúc Cơ Đan.
Nhưng rất hiếm thấy cây Thanh Hoa Thanh Diệp đó lớn. Mà cây đó trước mắt lại rõ ràng là chưa lớn, nhưng nếu tiếp tục chăm thì ai mà biết sau này sẽ thế nào?
Chủ yếu nhất là hoa của cây này và lá của nó có thể cung cấp cho sự tu luyện khí kì của hắn. Tuy Trúc Cơ là không thể nhưng lại có thể mang lại nhiều hi vọng cho Diệp Mặc. Đây đúng là một đồ tốt.
Mắt Diệp Mặc sáng lên, có cướp thì cũng phải đoạt lấy chậu hoa này. Không ngờ trên trái đất lại có cây này đúng là không uổng công chuyến này.
Tiếc là bây giờ hắn chỉ có hơn một trăm triệu tiền mặt. Nếu chỉ dựa vào chút tiền này mà lấy cây hoa đó đúng là rất khó khăn.
- Trú Nhan đan, còn một viên chưa đấu giá, quĩ phát sinh này đến từ đâu?!
Tuy mọi người đều biết Diệp Mặc cũng là một nhân vật dũng mãnh nhưng so với Độc Lang thì dường như kém hơn nhiều. Tên nhóc này vì một khối khoáng thạch vô dụng mà đi đắc tội Độc Lang, đúng là không biết trời cao đất dày. Sự chênh lệch giữa Huyền cấp và Địa cấp không phải là một điểm hai điểm nữa. Có thể thăng lên Địa cấp, cao thủ đó đã đứng ở tầng cao nhất chỗ này rồi. Diệp Mặc có thể dễ dàng giết chết cao thủ Huyền cấp nhưng ở trước mặt Địa cấp lại không chắc có thể chạy trốn.
Tịch Ô Sơn cũng thầm khâm phục Diệp Mặc nhưng vẫn lựa ý hùa theo, nói:
- Năm trăm mười ngàn lần một.
Tuy Độc Lang lợi hại nhưng Tịch Ô Sơn cũng không e ngại anh ta, huống hồ anh ta đại diện cho bên đấu giá.
- Hai triệu.
Độc Lang dường như phát hoả rồi, một lần đã tăng lên gấp mấy lần.
Diệp Mặc vẫn nói chậm rãi, tay vòng qua bóp lấy bờ mông Tiểu Linh, mặc cô gái nhấp c-c trên người hắn:
- Hai triệu mốt.
Nếu là đồ bình thường hắn sẽ để cho người kia nhưng Nguyên Khí thạch thì hắn nhất quyết không nhường. Nếu đã đắc tội thì không bằng đắc tội thêm một chút, liền thêm một trăm nghìn mỗi lần.
- Được, được lắm, mày lỳ, tao xem mày có thể bảo vệ khối khoáng thạch này bao lâu.
Không ngờ Độc Lang lại không ra giá nữa.
Diệp Mặc cười nhạt, tuy thiếu gia đây bây giờ không phải đối thủ của ông nhưng muốn cướp đồ từ trong tay thiếu gia thì ông quá yếu rồi.
Độc Lang nhiều nhất cũng chỉ là mạnh hơn một đường so với Biên Pha.
Mà sau khi mình đánh với Biên Pha, cũng có chút hiểu biết về Địa cấp ở đây, đúng là mạnh hơn Huyền cấp rất nhiều. Nhưng dựa vào một Địa cấp mà đã muốn khiến hắn từ bỏ Nguyên Khí thạch là tuyệt đối không thể. Hơn nữa, hắn đã luyện khí đến trung kì tầng ba rồi.
Một người mặc váy dài xanh đi vào từ đằng sau, cắt đứt không khí căng thẳng hiện trường. Lúc vừa thấy người con gái này, tất cả mọi người như ngây ra. Người này đúng là người phụ nữ vừa mua Trú Nhan đan. Nhưng bây giờ khuôn mặt trơn mịn, làm gì còn bộ dạng sần sùi vừa nãy nữa. Đúng là một người đẹp, hơn nữa thoạt nhìn dường như cũng trẻ ra vài tuổi.
Điều làm cho người ta chú ý nhất không phải là làn da trơn sáng mà là ánh mắt kích động của cô ấy. Tất cả mọi người đều biết cô chính là người vừa mua Trú Nhan đan mà cô vừa đi thử nghiệm đan dược. Không ngờ lúc quay lại lại biến thành người như vậy.
- Trú Nhan đan là thật.
Bây giờ ngay thằng ngốc cũng biết, Trú Nhan đan vừa bán ra với giá mười triệu là thật.
Hiện trường yên lặng một lát, sau đó lại lập tức ồn ào. Cho dù Tịch Ô Sơn đập búa trong tay nhưng hiện trường vẫn ồn ào hỗn loạn.
Gần như tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn về phía người con gái mặc váy xanh đó.
- Yên lặng, im.
Tịch Ô Sơn sau mấy lần kêu vài câu, hiện trường mới yên lặng lại nhưng khát vọng trong mắt nhiều người và sự vội vàng thì vẫn như cũ không hề che giấu. Dù sao Trú Nhan đan vẫn quá là nghịch thiên. Có thể nói người ở đây ngoài Diệp Mặc ra, ai cũng hối hận.
Không ai ngờ Trú Nhan đan này lại là thật. Nhưng hối hận cũng vô dụng, đan dược này đã bị người khác uống mất rồi.
Thấy đã yên lặng, lúc này Tịch Điểu Sơn mới nói:
- Mọi người đều biết Trú Nhan đan là thật rồi, không lừa gạt chứ hả, nói thật là lúc đó tôi cũng không biết đan dược này là thật hay giả. Nếu tôi biết nó là thật, hơn nữa chỉ là bán mười triệu, thì đan dược đó không đến lượt cô nương này mua rồi. Bây giờ mời cô nói thật giả của nó.
Người con gái mặc váy xanh này đứng lên, ánh mắt vẫn rất kích động. Không tin cô chỉ là thử xem, mua một viên Trú Nhan đan nhưng không ngờ nó lại là thật. Bây giờ cô ta rất hài lòng với phiên đấu giá này. Bây giờ cần cô ta đứng lên nói cô ta liền đứng dậy, nói:
- Tôi chắc chắn đan dược này là thật, tuyệt đối là thật.
- Có phải là đồng bọn hay không?
Bên cạnh có tiếng nói nhỏ
- Nói thừa, người đó tớ quen, là quả phụ nhà Hồng Vũ đường. Cô ta căn bản là mặt quá sần sùi. Bây giờ thành như thế này, đan dược đó trăm phần trăm là thật.
Lập tức liền có người tiếp lời.
Diệp Mặc bên cạnh hai người này nghe thấy Hồng Vũ đường mà giật mình, hắn từng nghe nói nơi này, là Mạc Khang nói người nào đó của Hồng Vũ đường đã cướp đi người con gái của anh ta.
- Xin hỏi Tịch tiền bối, Trú Nhan đan còn không?
- Đúng thế, còn không, nếu còn tôi muốn lấy.
Sự cuồng nhiệt của hiện trường với Trú Nhan đan đã không thể kìm lại. Tuy họ đều là người tu luyện cổ võ thanh tâm quả ngọc nhưng Trú Nhan đan là thứ không thể gặp cũng không thể cầu được.
Tịch Ô Sơn lại đập búa trong tay, lại nói:
- Về Trú Nhan đan còn hay không tôi cũng không biết, sau đây bán ra là một thanh trường kiếm, giá qui định là năm trăm ngàn…
Diệp Mặc trong lòng mừng thầm, chính mình có được khối nguyên khí thạch thì chả nói, viên Trú Nhan đan sau đây chắc chắn là vô giá rồi. Còn về đao đao kiếm kiếm đó thì Diệp Mặc chả thèm báo giá. Chờ sau khi hắn đến luyện khí tầng bốn, chính là luyện khí trung kì, không bằng hắn tự chế một pháp khí trường đao tặng cho Hứa Bình. Pháp khí ở đây tuy là được, nhưng nhiều nhất cũng chỉ một trường đao Biên Pha là được nhất mà thôi.
Liên tiếp đập hơn mười mấy hai mưới cái, không có đồ nào Diệp Mặc vừa mắt. Điều làm hắn kì lạ là đến điện thoại cũng mang ra bán. Nhưng một loại di động đặc chế cũng là loại tín hiệu siêu cấp cực mạnh, không thấm nước, vân vân…
- Sau đây đấu giá là một viên đan dược, đan dược này là Liên Sinh đan. Có thể nói chỉ cần bạn uống một viên, cho dù là tẩu hoả nhập ma thì nó cũng có thể cứu sống bạn. Điều muốn nói với mọi người là Liên Sinh đan dùng Tuyết Liên Tử ngàn năm luyện thành, quan trọng nhất là Liên Sinh đan và Trú Nhan đan là do cùng một người luyện chế. Giá qui định là ba triệu, mỗi lần tăng không được thấp hơn một trăm ngàn.
Tịch Ô Sơn nói xong lại giơ lọ ngọc lên lần nữa.
Đừng nói tác dụng nghịch thiên của Liên Sinh đan, đơn thuần chỉ vì nó được luyện từ người luyện Trú Nhan đan thôi cũng đã đủ khiến giá trị của Liên Sinh đan tăng lên mấy lần.
- Tôi ra bốn triệu.
Người đầu tiên ra giá liền tăng một triệu.
- Năm triệu.
- Mười triệu
Diệp Mặc không ngờ Liên Sinh đan lại sôi động như vậy, trong nháy mắt đã đột phá ngàn vạn lần hơn nữa giá cả vẫn còn đang tăng, thích thú hắn cúi đầu ngậm lấy núm vú Tiểu Linh làm cô gái nãy giờ cứ không ngừng rên.
- A, sướng lắm anh ơi.... Con c-c anh chỉ mãi đ-t mãi thôi... Em yêu c-c anh mất rồi.
Mặc kệ Tiểu Linh nói gì, Diệp Mặc cũng không quan tâm, hắn để cô ngồi quỳ trên ghế, từ phía sau lại đ-t tới, tâm trạng phấn khích khiến hắn đ-t mạnh hơn.
- Một trăm triệu
Một giọng nói đội nhiên vang lên, cả hiện trường đều yên lặng. Tuy đan dược này có thể cứu người nhưng một trăm triệu cũng không phải là thấp.
Hiện trường yên lặng, nhưng người đàn ông báo giá này lại đứng lên nói:
- Mười năm trước, Miêu Tuyền tôi bị nội thương, việc tôi tu luyện bị dừng lại tại trung kì Địa cấp bốn mươi năm.
- Hơn nữa nếu không chữa trị nội thương, tôi chỉ có thể sống một năm nữa. Vậy nên tôi mới ra giá một trăm triệu. Tôi cũng biết nếu đan dược này thật sự công hiệu thì một trăm triệu không thể nào đủ được nhưng tôi không có nhiều tiền hơn thế. Miêu Tuyền tôi xin cảm ơn các bạn hữu đã không tranh Liên Sinh đan này với tôi trước.
Tuy nhiều người vẫn muốn ra giá nhưng đắc tội với một cao thủ Địa cấp trung kì thì đúng là quá ngu xuẩn. Hơn nữa vị cao thủ này cũng chỉ có thể sống thêm một năm, ngộ nhỡ chọc giận người này thì đúng là mất nhiều hơn được.
Vẻ mặt Tịch Ô Sơn tuy khó coi nhưng trong lòng cũng biết những lời này của Miêu Tuyền tuy có nguồn gốc của nó nhưng thế thì thật không phải với bên bán. Nhưng có thể đưa ra giá một trăm triệu thì anh ta cũng không nên nói gì nữa. Dù sao Miêu Tuyền cũng là một trong những cao thủ dù sao thì cũng phải nể mặt anh ta.
Diệp Mặc thấy gian phòng của Miêu Tuyền là số 9 liền biết người này cũng là một cao thủ, nhưng Liên Sinh đan mà bán một trăm triệu là hắn cũng khá hài lòng rồi.
Miêu Tuyền cầm đan dược về, không ngờ lại nuốt luôn ở trong gian phòng, xem ra ông ta phải thử nghiệm ở hiện trường luôn.
Tịch Ô Sơn nhìn lướt qua Miêu Tuyền nhưng lại không nói gì cả, tiếp tục nói:
- Sau đây tiếp tục đấu giá là một cây dược liệu Liễu Thanh La, giá bắt đầu là mười triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một triệu.
Diệp Mặc sửng sốt. Thảo dược gì mà lại đắt vậy? Hắn chưa từng nghe qua Liễu Thanh La.
Hơn nữa Tịch Ô Sơn không ngờ cũng không thấy lạ với tác dụng của loại cỏ này. Ông lão họ Tịch này đúng là không hợp làm MC phiên đấu giá. Đúng là không biết bên bán của phiên đấu giá này nghĩ thế nào nữa.
Ngoài dự liệu của Diệp Mặc là không ngờ lại không có ai lên tiếng hỏi “Liễu Thanh La là cái gì”, mà đã có người lập tức ra giá mười một triệu rồi.
Xem ra người ở hiện trường đều biết đó là cái gì, còn biết cả công dụng chủ yếu của nó nữa. Diệp Mặc đoán chắc chỉ có hắn là không biết ở đây. Thần thức hắn lướt qua, dừng lại ở chậu hoa trên bàn đấu giá, cao nửa thước, lá xanh cành xanh. Điều kì lạ nhất là bên trên còn nở mấy bông hoa nhỏ cũng là màu xanh. Diệp Mặc bỗng biến sắc. Đây đâu phải là Liễu Thanh La, đây rõ ràng là một cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp.
Cỏ Thanh Hoa Thanh Diệp cả cây toàn là bảo vật, cho dù không luyện đan dược thì hoa của nó cũng có ích cho người chân tu luyện khí tầng năm trở xuống. Một khi cây đó lớn rồi, không những lá và thân có thể cho vào đan dược mà hoa của nó cũng là một trong những nguyên liệu chủ yếu luyện chế Trúc Cơ Đan.
Nhưng rất hiếm thấy cây Thanh Hoa Thanh Diệp đó lớn. Mà cây đó trước mắt lại rõ ràng là chưa lớn, nhưng nếu tiếp tục chăm thì ai mà biết sau này sẽ thế nào?
Chủ yếu nhất là hoa của cây này và lá của nó có thể cung cấp cho sự tu luyện khí kì của hắn. Tuy Trúc Cơ là không thể nhưng lại có thể mang lại nhiều hi vọng cho Diệp Mặc. Đây đúng là một đồ tốt.
Mắt Diệp Mặc sáng lên, có cướp thì cũng phải đoạt lấy chậu hoa này. Không ngờ trên trái đất lại có cây này đúng là không uổng công chuyến này.
Tiếc là bây giờ hắn chỉ có hơn một trăm triệu tiền mặt. Nếu chỉ dựa vào chút tiền này mà lấy cây hoa đó đúng là rất khó khăn.
- Trú Nhan đan, còn một viên chưa đấu giá, quĩ phát sinh này đến từ đâu?!