Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 293 : Tôi muốn tế kiếm

Ngày đăng: 07:00 30/08/20

- Tiểu bối quả nhiên điên cuồng ngang ngược, chỉ có điều lão phu không ngờ khinh công của cậu lại cao như vậy, tuy nhiên cho dù là khinh công của cậu có cao, miệng lưỡi lợi hại, đây cũng là lần cuối cùng của cậu rồi. Bởi vì lão phu sợ người của Đoạn Quyền đường đang ngăn ở phía sau sẽ giết chết cậu, cho nên tiễn cậu đi trước.
Trương Chi Hối nói xong, thanh kiếm dài sau lưng đã cầm trong tay, đồng thời chém ra một nhát, mang theo một đường kiếm quang.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn đường kiếm quang, hắn không ngờ lần trước lão này vẫn còn để lại một chiêu này. Có thể thấy lão này tu luyện lên Địa cấp, cũng không phải là hạng người dễ dàng gì, căn bản không phải là biểu cảm trên mặt thì có thể gọi thẳng là sự phẫn nộ một cách nông cạn. Hắn cũng hiểu được Trương Chi Hối sở dĩ khẩn cấp muốn giết chết hắn, chắc là muốn tìm đóa hoa ‘Liễu Thanh La’ trên người hắn.
Nếu cầm lấy binh khí đối kháng ngay trước mặt Trương Chi Hối, Diệp Mặc chắc chắn không phải là đối thủ của gã vào lúc này. Nhưng hắn là người Tu Chân, hơn nữa lại có phi kiếm, làm sao có thể đánh chém bừa với Trương Chi Hối được.
Diệp Mặc đứng không nhúc nhích, giơ tay lên, thanh phi kiếm màu tím nhạt đã đón lấy kiếm quang nhanh như bay đâm tới.
“Leng keng” một tiếng, kiếm quang phát ra của Trương Chi Hối đã biến mất không thấy gì nữa, một mũi kiếm dài khoảng nửa thước rơi xuống đất. Một chiêu, chỉ là một chiêu mà thanh kiếm dài của Trương Chi Hối đã bị chém đứt. Diệp Mặc nhớ ra lần trước Trương Chi Hối đã lấy thanh Liễu Diệp đao chém vào khắp nơi là lỗ thủng, trong lòng dâng lên một chút khoái chí.
- Phi kiếm…
Trương Chi Hối há miệng trợn mắt nhìn chằm chằm phi kiếm đang lơ lửng trên không trung, kinh hãi nói ra hai từ rồi ngây ra một chỗ. Trong tay vẫn cầm cây kiếm đã bị gẫy đầu giống như một bức tượng gỗ.
Thật lâu sau, gã mới giật mình nhìn chằm chằm Diệp Mặc:
- Không ngờ cậu có thể sử dụng phi kiếm…, cậu, cậu là ai?
Diệp Mặc cười nhạt nói:
- Sao, lão thất phu, không muốn giết tôi rồi cướp đồ của tôi sao? Sao nhìn ông lại giống như thùng rỗng kêu to thế kia. Lão thất phu, không ngờ lại có ý xấu vối tôi, ông quả nhiên không muốn sống nữa rồi.
Trương Chi Hối không ngờ tới lời nói của ông nói với Diệp Mặc hơn tháng trước, không ngờ lại bị nhại lại y nguyên như này. Sắc mặt của gã biến sắc, lại không dám làm gì, gã biết chỉ cần động đậy chút thôi, thanh phi kiếm trên đầu gã có thể lập tức chém rụng đầu gã.
Gã không ngờ trên thế giới này lại có người có thể tu luyện ra được phi kiếm, đây là chuyện trong truyền thuyết. Nếu như ở nơi khác có người nói với gã nhìn thấy phi kiếm, gã chắc chắn nói người này là nói năng nhảm nhí rồi, tuyệt đối không thể, nhưng bây giờ gã lại tận mắt chứng kiến.
- Nếu như không còn lời nào để nói, vậy thì lấy đầu của ông tế phi kiếm của tôi đi.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, phi kiếm trong không trung vòng một đường kiếm tuyệt đẹp, rơi lên trên cổ Trương Chi Hối.
- Không, tiền bối…
Trương Chi Hối cũng không dám nói nửa câu thừa thãi, tuy gã có thể trốn lần này, nhưng còn lần sau nữa, rồi những lần sau nữa nữa thì sao? Chỉ cần có phi kiếm, gã chết là không cần nghi ngờ nữa.
Diệp Mặc khống chế được phi kiếm, thản nhiên nói:
- Ông còn có lời trăn trối gì nữa không? Hoặc là nói ông là người Ẩn môn gì đó, nói với tôi, tôi đi diệt luôn.
Lúc này Trương Chi Hối cũng không dám nghi ngờ lời nói của Diệp Mặc, Diệp Mặc nói tiêu diệt ẩn môn, tuyệt đối không phải nói bừa, hắn quả thực có thực lực này.
- Tiền bối tha mạng, vãn bối tuy rằng cũng không phải người trong Ẩn môn, nhưng lại là người của Trương gia Tuyên Giang.
Trương Chi Hối lúc này cũng không dám đắn đo, gã biết chỉ cần mình nói một câu không phải, thanh phi kiếm kia có thể dễ dàng xiên qua đầu gã. Mặc dù phi kiếm cách xa chỗ gã một tấc, nhưng gã cảm giác thấy cổ của mình đã bị cắt, thậm chí đã bị chảy chút máu. Gã cũng không dám nói dối, trong Ẩn môn, số người biết Trương Chi Hối gã cũng không ít.
- Trương gia Tuyên Giang?
Diệp Mặc nhắc lại một câu, thu thanh kiếm về trong tay. Hắn có nghe nói qua gia tộc này, năm đại gia tộc Hoa Hạ, lớn nhất chính là Trương gia, nhưng lạ là thực lực lớn nhất của gia tộc này lại không ở Yến Kinh. Mặc dù ở Yến Kinh cũng có thực lực của Trương gia, nhưng thực lực chủ yếu của bọn họ lại ở Tuyên Giang.
Khó trách có thể trở thành thế gia đệ nhất, thậm chí còn có cao thủ Địa cấp trung kỳ trấn thủ, cái này còn có thế gia nào có thể so sánh được. Nếu như bản thân trước khi có phi kiếm, Địa cấp trung kỳ cũng không phải là người mà hắn có thể trêu chọc, Trương gia này quả nhiên ẩn nấp quá kĩ.
Diệp Mặc trong lòng vẫn đang suy nghĩ, là giết lão này hay là muốn biết tìm chút lợi lộc
Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Mặc, Trương Chi Hối vội vã nói:
- Tiền bối, Trương gia chúng tôi mặc dù không ra làm sao, nhưng nếu như tiền bối muốn thứ gì, hoặc cần giúp đỡ gì, Trương gia chúng tôi được cái nhiều người.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, ý tứ của Trương Chi Hối hắn hiểu. Gã ta nói không phải là nhiều người thật, mà là Trương gia gã kế thừa nhiều năm như vậy, nhất định có di sản nhất định. Trương Chi Hối sở dĩ có thể tu luyện đến Địa cấp, ngoài cơ duyên ra, khả năng kinh tế cực lớn với Trương Chi Hối nhất định không tách ra được.
Còn Diệp Mặc mặc dù có phi kiếm, nhưng ở đây tốc độ tu luyện quá chậm. Nếu như có thể tận dụng di sản của Trương gia, giúp hắn tìm một số nguyên liệu thuốc, có thể nói là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc thu phi kiếm lại nói:
- Nếu như vậy, tôi sẽ tha cho ông một lần trước. Nhưng nếu như tôi phát hiện ra ông căn bản không có chỗ nào để lợi dụng, tôi sẽ như cũ giết chết ông.
- Vâng, tiền bối, chỉ cần ngài chỉ bảo, tôi nhất định sẽ làm cho thỏa đáng.
Trương Chi Hối âm thầm lau chút mồ hôi trên đầu, cuối cùng bảo vệ được tính mạng.
Gã đã thừa nhận lần trước Diệp Mặc là cố ý không muốn bị bại lộ ở chốn đông người, nếu như lần trước hắn muốn giết mình, quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng hắn muốn khống chế sự việc phi kiếm không muốn nhiều người biết. Nhưng buồn cười thay Vũ Hội còn vọng tưởng là đối thủ của hắn, quả thực là không biết tự lượng sức mình. Hắn bị rơi từ trên cao xuống vách núi như vậy mà không có chuyện gì, tuyệt đối là cố ý, bởi vi người ta có thực lực này.
Cũng may mình nhanh chóng tùy cơ, bằng không không cần nói đến Địa cấp hậu kỳ nữa, gã lập tức đã bị người ngay trước mặt này giết để tế kiếm. Gã cho rằng, tuổi của Diệp Mặc vẫn cao hơn nhiều so với gã, nói không chừng là cao thủ trong truyền thuyết. Mặc dù nhìn trẻ tuổi, nhưng người ta có Trú Nhan Đan, ai mà biết được thực sự hắn bao nhiêu tuổi.
Diệp Mặc có thể không biết mình đã bị Trương Chi Hối xem là lão yêu quái rồi, hắn không giết Trương Chi Hối ngoại trừ việc muốn Trương Chi Hối giúp đỡ ra, vẫn còn một chuyện khác.
- Anh Trương…
Nếu như định bụng hợp tác rồi, Diệp Mặc cũng nể mặt Trương Chi Hối vài phần, dù sao tuổi của gã cũng lớn như vậy. Nhưng muốn Diệp Mặc gọi gã là tiền bối hay gì gì đó, điều đó tuyệt đối không thể nào.
Trương Chi Hối thấy Diệp Mặc xưng hô như vậy sợ đến mức giật cả mình, vội khua tay nói:
- Tiền bối, dù thế nào cũng không cần gọi tôi là anh Trương, cứ gọi tôi là Trương Chi Hối là được rồi.
Trong lòng gã nghĩ, Diệp Mặc ít nhất cũng là cao thủ luyện qua địa cấp rồi, nói không chừng có khi hơn trăm tuổi rồi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn không giết Trương Chi Hối ngoài việc đã nhắm đến tài nguyên khổng lồ của Trương gia, còn một nguyên nhân nữa, chính là Trương Chi Hối tu luyện cổ võ, nếu gã cũng luyện đến Địa cấp rồi, chứng minh rằng gã nhất định biết rất nhiều về tu luyện cổ võ. Diệp Mặc không biết tí gì về cổ võ, hắn có được những kiến thức này đều là lừa được mà có, bây giờ hỏi Trương Chi Hối quả thực rất phù hợp.
Thấy Diệp Mặc không nói gì, Trương Chi Hối cũng chỉ dám đứng bên không nói gì, nhưng trong lòng gã lại giống như sóng cuộn biển gầm. Trong mắt gã, Diệp Mặc là một người kì lạ, nếu như có thể kết giao được với Diệp Mặc, nói không chừng có thể đạt được chỗ tốt không ngờ đến.
Diệp Mặc nghĩ một lát rồi mới nói:
- Nếu như đã như vậy, tôi cũng không khách khí nữa, Trương Chi Hối, tu vi của ông bây giờ cũng đến trung kỳ Địa cấp rồi, nếu như sau khi đạt đến đỉnh cao Địa cấp, có phải là đến Thiên cấp rồi không?
Trương Chi Hối hơi sửng sốt, gã có chút kỳ lạ nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Tiền bối, chẳng lẽ anh chưa phá được Địa cấp? Sau Địa cấp không phải là Thiên cấp, người tu luyện Cổ Võ chúng tôi thường gọi là Tiên Thiên.
Diệp Mặc trở nên hồ đồ, không ngờ lại không có Thiên cấp, mà lại là Tiên Thiên, nhưng hắn đương nhiên cũng không tỏ ra yếu thế trước mặt Trương Chi Hối, mà mỉm cười nói:
- Thứ mà ta tu luyện, đã vượt qua phạm trù Cổ Võ, hoặc là nói tu vi của tôi bây giờ đã tương đương với Thiên cấp rồi.
Muốn Trương Chi Hối ngoan ngoãn dễ bảo, thì không thể nói tu vi của mình quá thấp, hơn nữa, bây giờ hắn có thể miễn cưỡng coi như là cao thủ Địa cấp rồi. Bởi vì có được phi kiếm, những cao thủ Địa cấp bình thường căn bản không đủ trình độ trước mặt hắn.
Trương Chi Hối lập tức lộ ra ánh mắt kinh sợ hơn, gã nếu như đoán không lầm, nhân vật có thể điều khiển được phi kiếm quả thật không tầm thường.
- Vậy sau khi luyện đến Tiên Thiên thì sao?
Diệp Mặc nhìn Trương Chi Hối trấn trụ, lại hỏi lần nữa.
- Sau Tiên Thiên ư?
Trương Chi Hối lại nói lại một câu, lúc này lắc đầu nói:
- Theo như tôi được biết, hiện tại vẫn chưa có người nào tu đến Tiên Thiên, nói chi là sau Tiên Thiên.
- Cái gì? Không ngờ lại không có người nào tu đến Tiên Thiên? Ý của ông chính là Địa cấp đến đây là cao nhất rồi sao?
Diệp Mặc kinh ngạc liền hỏi.
Trương Chi Hối nghiêm túc gật đầu nói;
- Đúng vậy, tiền bối, ở đây mà tu luyện Cổ Võ, bao gồm trong phái Ẩn môn, tu vi cao nhất cũng không có Tiên Thiên. Đương nhiên có phải có người tu đến Tiên Thiên rồi, sau đó quy ẩn hay không, cái này thì tôi không biết. Thực ra không cần nói đến Tiên Thiên, Địa cấp hậu kỳ cũng ít ỏi lắm rồi.
Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự là như vậy, hắn căn bản không cần phải lo lắng nữa. Hóa ra một người Tiên Thiên cũng không có, phi kiếm của hắn hẳn là có thể quét ngang quét dọc được rồi. Trương Chi Hối định nói rồi lại thôi, Diệp Mặc lập tức nói:
- Có gì cứ nói tiếp.
- Vâng.
Trương Chi Hối vội trả lời:
- Nghe nói hòa thượng Ngộ Đạo ở chùa Vô Lượng tu vi đã đạt đến nửa Tiên Thiên, chắc là người đầu tiên trong Ẩn môn.
- Chùa Vô Lượng? Chẳng lẽ lại ngay trong Vô Lượng sơn này sao?
Diệp Mặc quả thực muốn đi tìm ngay vị hòa thượng đã luyện đến nửa Tiên Thiên này để thử phi kiếm của mình, xem xem hiệu quả đối phó với người luyện đến nửa Tiên Thiên như nào.
Trương Chi Hối lắc đầu nói:
- Vô Lượng của chùa Vô Lượng lại không phải là Vô Lượng trong Vô Lượng sơn, cái này có sự khác biệt rất lớn. Ý nghĩa của chùa Vô Lượng là chỉ không ai biết được nó ở đâu, hoặc có thể nói không ai có thể tìm được chùa Vô Lượng, căn bản là chỉ một thứ gì đó tồn tại có tên mà không có địa chỉ.
Diệp Mặc khua tay, hắn đã biết đại khái tình hình của Ẩn môn rồi, còn chuyện chùa Vô Lượng rốt cục là ở chỗ nào, hắn cũng không có tâm trí đi hỏi mà chỉ hỏi:
- Ông nói Đoạn Quyền Đường cũng đến rồi?
Thấy Diệp Mặc nhắc đến Đoạn Quyền Đường, Trương Chi Hối vội trả lời:
- Đúng vậy, tiền bối, khi tôi đến thì phát hiện ra người của Đoạn Quyền đường đứng ở ngoài chặn anh, nói là anh giết trưởng lão của Đoạn Quyền đường.
Diệp Mặc giơ tay nắm lấy đỉnh đầu của phi kiếm, nhìn Trương Chi Hối một cái rồi nói:
- Tôi muốn đi tế kiếm, dẫn tôi đi xem đám hề đó.