Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 31 : Đây Là Một Vụ Giao Dịch?
Ngày đăng: 00:55 27/06/20
Thấy Diệp Mặc không có ý phản đối gì, Ninh Khinh Tuyết khẽ thở dài. Hắn đã có bạn gái rồi, có điều bạn gái hắn không ở cùng hắn. Giờ cô ấy đã tới rồi, hai người chắc chắn sẽ ở cùng nhau.
- Bởi vì tôi muốn kết hôn với anh.
Ninh Khinh Tuyết thật sự tìm không ra lý do gì nữa, cũng chẳng biết phải tìm cách nào để nói khéo nữa. Thế là cô mắm môi mắm lợi thốt ra một câu, gọn gàng, dứt khoát.
Có điều việc khiến cho cô không khỏi bất ngờ chính là thái độ bình thản như không của Diệp Mặc. Hắn làm như không hề có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng nói câu nào. Ninh Khinh Tuyết trong lòng thầm nhủ:
- Chẳng lẽ anh không ngạc nhiên chút nào hay sao? Và cũng không muốn hỏi lại tôi điều gì hay sao?
Hiện giờ Diệp Mặc tuy rằng không phải là cáo già lọc lõi gì, nhưng tâm tư tình cảm ấy của Ninh Khinh Tuyết làm sao qua được mắt hắn. Nghĩ đến lúc đầu Vương Dĩnh nói cho hắn biết Ninh Khinh Tuyết đã lấy hắn ra để làm cớ ngăn cản người khác đến cầu thân, vả lại đêm nay cô lại chủ động muốn ở cùng hắn, giờ lại còn nói ra là muốn kết hôn với hắn nữa. Mấy sự việc này liên kết lại với nhau, phân tích một chút, Diệp Mặc biết ngay Ninh Khinh Tuyết lại muốn lấy mình làm bia đỡ đạn rồi.
Thấy Diệp Mặc vẫn bình tĩnh như không, Ninh Khinh Tuyết lại càng bất an, có chút chột dạ nói:
- Tôi sẽ không gây trở ngại gì cho anh và bạn gái anh cả. Tôi chỉ muốn để mọi người biết tôi và anh ở bên nhau thôi, thậm chí lấy giấy chứng nhận đăng kí kết hôn luôn cũng được. Còn về phần bạn gái anh, tôi sẽ đứng ra giải thích rõ ràng....
Quả nhiên là muốn lấy mình làm bia đỡ đạn. Diệp Mặc mất hết cả hứng, khoát tay nói:
- Cô khỏi cần giải thích với người khác. Chuyện này chẳng có liên quan gì đến Hứa Vi cả...
Do dự một hồi, Diệp Mặc trong lòng rất muốn cự tuyệt nhưng nhìn ánh mắt đầy đau khổ của Ninh Khinh Tuyết, hắn lại có chút dao động. Cô gái này mặc dù có ý lợi dụng hắn, nhưng lại chẳng hề giấu giếm, vả lại Diệp Mặc căn bản không hề để tâm đến việc bị lợi dụng. Nguyên nhân khiến hắn đồng ý giúp Ninh Khinh Tuyết chính là ánh mắt đầy thống khổ và tha thiết này của cô đã làm con tim hắn loạn nhịp.
Chẳng biết Ninh Khinh Tuyết gặp phải chuyện gì, nhưng khiến cô phải đưa ra hạ sách như vậy thì chứng tỏ việc này rất nghiêm trọng và đã khiến cô không thể chịu đựng thêm nữa.
- Tôi sẽ không để anh phải làm việc không công đâu.
Thấy vẻ lưỡng lự của Diệp Mặc, Ninh Khinh Tuyết vội vàng bổ sung.
- Được rồi, tôi đồng ý. Khi nào đi lấy giấy đăng kí kết hôn, cô xem rồi tự mình quyết định là được rồi. Có điều tôi hy vọng cô đừng lấy thân phận của tôi ra để rêu rao khắp nơi.
Diệp Mặc trả lời vô cùng lãnh đạm như thể đang nói một việc chẳng hề can dự gì đến hắn.
Ninh Khinh Tuyết nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt đầy cảm kích, chẳng ngờ Diệp Mặc chẳng hỏi han gì đã nhận lời đồng ý như vậy. Bất luận là hắn đang nghĩ cái gì, cô cũng cảm thấy rất biết ơn hắn. Còn về câu nói cuối cùng của hắn, Ninh Khinh Tuyết cho rằng hắn làm như vậy chẳng qua là để cảnh cáo cô không được cho bạn gái hắn Hứa Vi biết.
- Ở đây có năm trăm nghìn, anh cứ cầm tạm, mật mã là 575757.
Ninh Khinh Tuyết lấy ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc tiếp nhận tấm thẻ ngân hàng của Ninh Khinh Tuyết, giọng nói có chút tự giễu:
- Cô làm vậy là quá lãng phí rồi. Bây giờ giữa chúng ta là quan hệ giao dịch. Đợi khi cô cảm thấy vụ giao dịch này kết thúc rồi thì cứ việc đi. Được rồi, tôi đi nghỉ trước đây.
Nhìn theo bóng Diệp Mặc bước đi, trong lòng Ninh Khinh Tuyết bỗng nặng trĩu như thể cô vừa làm sai chuyện gì vậy. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được chứ? Ninh Khinh Tuyết ngồi bên giường của Diệp Mặc rồi cứ thẫn ra như vậy một lúc lâu.
Hoặc là cảm giác ban nãy của cô không đúng, Diệp Mặc có lẽ vì tiền của cô mà mới nhận lời. Xem bộ dạng của hắn thì chắc đúng là như vậy rồi.
Lúc Diệp Mặc ra khỏi viện thì Hứa Vi đã về phòng rồi. Hắn cầm tấm thẻ trong tay, trong lòng có chút lăn tăn áy náy. Hay là ném chiếc thẻ vào mặt Ninh Khinh Tuyết rồi bảo cô ta cuốn xéo đi? Hắn sở dĩ để cô ta bước vào, rồi giúp đỡ cô ta, ngoài lí do vì nhớ tới sư phụ ra còn là vì ánh mắt đầy đau khổ đó của cô.
Diệp Mặc lắc đầu xua tan ý nghĩ đó đi, tự nhủ: Ninh Khinh Tuyết có làm sai điều gì đâu? Trong suy nghĩ của cô ta, có lẽ điều cô làm là đúng cũng nên.
Phòng đã nhường cho Ninh Khinh Tuyết rồi, Diệp Mặc giờ đã không có chỗ để đi nữa. Cũng may hắn thường xuyên tu luyện tại phía bắc của viện, ở đó có một cây cổ thụ mà mỗi lần tới đó tu luyện, hắn luôn cảm thấy rất yên tĩnh.
Chỉ là bản thân hắn liền cảm thấy đói, xuyên suốt bữa tiệc vì có quá nhiều người làm phiền nên hắn cũng không thể ăn được gì. Hắn quyết định ra ngoài tìm ăn đại một món gì đó rồi về tiếp tục tu luyện.
Diệp Mặc cũng không đụng đến số tiền Ninh Khinh Tuyết đưa cho, trong tay hắn vẫn còn chút tiền lẻ, tìm được một quán mỳ ven đường. Hắn ăn hết ba bát, cũng cảm thấy vừa đủ, sau đó rời đi quay về cây cổ thụ tu luyện.
Đột ngột hắn đứng lại khi bắt gặp Tô Mi cùng một nhóm thanh thiếu niên đang bước ra từ một quán karaoke, cả đám hầu như đều say xỉn, cả tên thanh niên lái xe cũng say khước.
Diệp Mặc định bỏ mặc nhưng nghĩ đến dù sao Tô Mi cũng là em họ của Tô Tĩnh Văn, nếu xảy ra chuyện thì chắc chắn cô cũng sẽ rất buồn. Riêng Diệp Mặc đối với Tô Tĩnh Văn rất có hảo cảm.
Hắn mặc kệ đám kia say xỉn lái xe về thế nào, nhưng khi thấy Tô Mi leo lên xe của Triệu Hoành, sau đó cả đám rời đi. Diệp Mặc liền đuổi theo, tuy rằng tốc độ hắn không nhanh bằng xe nhưng di chuyển rất linh hoạt.
Cũng may chiếc xe nhanh chóng dừng lại, hắn không nghĩ tới đứa con gái này lại ăn chơi như vậy, sau khi dự sinh nhật chị còn đi đàn đúm với bạn bè, nếu không phải có quan hệ với Tô Tĩnh Văn thì hắn đã mặc kệ.
Chỉ thấy chiếc xe dừng lại ở một khách sạn sang trọng, còn bản thân Triệu Hoành thì ôm Tô Mi vào bên trong. Không cần nói, Diệp Mặc cũng biết tên này định giở trò gì.
Tô Mi lúc này đã không còn tỉnh táo, dường như chìm sâu vào giấc ngủ, bị người ta bán đi có khi còn không biết. Diệp Mặc hơi bực mình bước đi theo, vừa đến cửa thì một nhân viên chặn lại, gã nhân viên nhìn quần áo quê mùa của Diệp Mặc tỏ ra có chút coi thường, nhưng lời nói vẫn thể hiện chút thành ý.
- Vị khách này là muốn thuê phòng sao.
Dĩ nhiên tên nhân viên này chỉ hỏi vậy, hắn thừa biết Diệp Mặc không có khả năng chi trả phòng ở đây. Diệp Mặc nhíu mày nhìn tên bảo vệ, có chút không vui, những vẫn đáp.
- Tôi đến tìm người.
- Nếu không phải thuê phòng thì…
Diệp Mặc nào muốn nghe nhiều vậy, hắn cũng không muốn rắc rối nên lập tức đánh ngất tên bảo vệ đặt qua một bụi cây, còn bản thân thì đi vào.
Hắn mặc kệ có ai nhìn hắn, chính bản thân liền lên lầu, nhìn quanh không có ai, nhiều phòng như vậy muốn tìm cũng khó khăn.
Triệu Hoành đặt Tô Mi trên giường, hắn ở nước ngoài toàn chơi mấy nữ nhân ngoại quốc, cũng đã chán rồi. Về nước hắn mới có cơ hội tiếp xúc con gái Đông phương, mà không ngờ lại bắt gặp nhiều con gái xinh đẹp như vậy. Chỉ trách là Tô Tĩnh Văn hay Ninh Khinh Tuyết đều không thèm nhìn đến hắn.
Tuy vậy, hắn lại có cơ hội nắm trong tay mỹ nữ Tô Mi này, dù không xinh đẹp bằng hai người kia nhưng cũng xem là một đại mỹ nhân. Nghĩ tới việc sắp được hưởng thụ đóa hoa đẹp này mà con c-c hắn đã cứng lên.
Hắn đã chuốc cho Tô Mi một liều thuốc mê cực mạnh, không chỉ vậy còn đặt thêm vài viên xuân dược lấy từ Ấn Độ, hiệu quả cực mạnh. Dù rằng giờ có chơi nàng cỡ nào thì ngày mai khi tỉnh lại chưa chắc Tô Mi đã biết bản thân bị hắn chơi.
Càng nghĩ hắn càng phấn khích, có chút không chịu được đã đưa tay xuống quần vuốt trụ.
Cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên liền khiến Triệu Hoành không thoải mái, hắn khó chịu bước tới vừa mở cửa thì trước mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Mặc bước vào nhìn Tô Mi nằm trên giường, hắn cảm thấy đám thiếu gia giàu có này thật nhàm chán, có một chiêu mà tên nào cũng xài.
Bước tới gần nhìn đứa con gái thường ngày vẫn tỏ ra cao ngạo, giờ đây nằm im số phận tùy thuộc vào người khác.
Nhìn Tô Mi, Diệp Mặc đang nghĩ nên giải quyết thế nào.
- Bởi vì tôi muốn kết hôn với anh.
Ninh Khinh Tuyết thật sự tìm không ra lý do gì nữa, cũng chẳng biết phải tìm cách nào để nói khéo nữa. Thế là cô mắm môi mắm lợi thốt ra một câu, gọn gàng, dứt khoát.
Có điều việc khiến cho cô không khỏi bất ngờ chính là thái độ bình thản như không của Diệp Mặc. Hắn làm như không hề có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng nói câu nào. Ninh Khinh Tuyết trong lòng thầm nhủ:
- Chẳng lẽ anh không ngạc nhiên chút nào hay sao? Và cũng không muốn hỏi lại tôi điều gì hay sao?
Hiện giờ Diệp Mặc tuy rằng không phải là cáo già lọc lõi gì, nhưng tâm tư tình cảm ấy của Ninh Khinh Tuyết làm sao qua được mắt hắn. Nghĩ đến lúc đầu Vương Dĩnh nói cho hắn biết Ninh Khinh Tuyết đã lấy hắn ra để làm cớ ngăn cản người khác đến cầu thân, vả lại đêm nay cô lại chủ động muốn ở cùng hắn, giờ lại còn nói ra là muốn kết hôn với hắn nữa. Mấy sự việc này liên kết lại với nhau, phân tích một chút, Diệp Mặc biết ngay Ninh Khinh Tuyết lại muốn lấy mình làm bia đỡ đạn rồi.
Thấy Diệp Mặc vẫn bình tĩnh như không, Ninh Khinh Tuyết lại càng bất an, có chút chột dạ nói:
- Tôi sẽ không gây trở ngại gì cho anh và bạn gái anh cả. Tôi chỉ muốn để mọi người biết tôi và anh ở bên nhau thôi, thậm chí lấy giấy chứng nhận đăng kí kết hôn luôn cũng được. Còn về phần bạn gái anh, tôi sẽ đứng ra giải thích rõ ràng....
Quả nhiên là muốn lấy mình làm bia đỡ đạn. Diệp Mặc mất hết cả hứng, khoát tay nói:
- Cô khỏi cần giải thích với người khác. Chuyện này chẳng có liên quan gì đến Hứa Vi cả...
Do dự một hồi, Diệp Mặc trong lòng rất muốn cự tuyệt nhưng nhìn ánh mắt đầy đau khổ của Ninh Khinh Tuyết, hắn lại có chút dao động. Cô gái này mặc dù có ý lợi dụng hắn, nhưng lại chẳng hề giấu giếm, vả lại Diệp Mặc căn bản không hề để tâm đến việc bị lợi dụng. Nguyên nhân khiến hắn đồng ý giúp Ninh Khinh Tuyết chính là ánh mắt đầy thống khổ và tha thiết này của cô đã làm con tim hắn loạn nhịp.
Chẳng biết Ninh Khinh Tuyết gặp phải chuyện gì, nhưng khiến cô phải đưa ra hạ sách như vậy thì chứng tỏ việc này rất nghiêm trọng và đã khiến cô không thể chịu đựng thêm nữa.
- Tôi sẽ không để anh phải làm việc không công đâu.
Thấy vẻ lưỡng lự của Diệp Mặc, Ninh Khinh Tuyết vội vàng bổ sung.
- Được rồi, tôi đồng ý. Khi nào đi lấy giấy đăng kí kết hôn, cô xem rồi tự mình quyết định là được rồi. Có điều tôi hy vọng cô đừng lấy thân phận của tôi ra để rêu rao khắp nơi.
Diệp Mặc trả lời vô cùng lãnh đạm như thể đang nói một việc chẳng hề can dự gì đến hắn.
Ninh Khinh Tuyết nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt đầy cảm kích, chẳng ngờ Diệp Mặc chẳng hỏi han gì đã nhận lời đồng ý như vậy. Bất luận là hắn đang nghĩ cái gì, cô cũng cảm thấy rất biết ơn hắn. Còn về câu nói cuối cùng của hắn, Ninh Khinh Tuyết cho rằng hắn làm như vậy chẳng qua là để cảnh cáo cô không được cho bạn gái hắn Hứa Vi biết.
- Ở đây có năm trăm nghìn, anh cứ cầm tạm, mật mã là 575757.
Ninh Khinh Tuyết lấy ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc tiếp nhận tấm thẻ ngân hàng của Ninh Khinh Tuyết, giọng nói có chút tự giễu:
- Cô làm vậy là quá lãng phí rồi. Bây giờ giữa chúng ta là quan hệ giao dịch. Đợi khi cô cảm thấy vụ giao dịch này kết thúc rồi thì cứ việc đi. Được rồi, tôi đi nghỉ trước đây.
Nhìn theo bóng Diệp Mặc bước đi, trong lòng Ninh Khinh Tuyết bỗng nặng trĩu như thể cô vừa làm sai chuyện gì vậy. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được chứ? Ninh Khinh Tuyết ngồi bên giường của Diệp Mặc rồi cứ thẫn ra như vậy một lúc lâu.
Hoặc là cảm giác ban nãy của cô không đúng, Diệp Mặc có lẽ vì tiền của cô mà mới nhận lời. Xem bộ dạng của hắn thì chắc đúng là như vậy rồi.
Lúc Diệp Mặc ra khỏi viện thì Hứa Vi đã về phòng rồi. Hắn cầm tấm thẻ trong tay, trong lòng có chút lăn tăn áy náy. Hay là ném chiếc thẻ vào mặt Ninh Khinh Tuyết rồi bảo cô ta cuốn xéo đi? Hắn sở dĩ để cô ta bước vào, rồi giúp đỡ cô ta, ngoài lí do vì nhớ tới sư phụ ra còn là vì ánh mắt đầy đau khổ đó của cô.
Diệp Mặc lắc đầu xua tan ý nghĩ đó đi, tự nhủ: Ninh Khinh Tuyết có làm sai điều gì đâu? Trong suy nghĩ của cô ta, có lẽ điều cô làm là đúng cũng nên.
Phòng đã nhường cho Ninh Khinh Tuyết rồi, Diệp Mặc giờ đã không có chỗ để đi nữa. Cũng may hắn thường xuyên tu luyện tại phía bắc của viện, ở đó có một cây cổ thụ mà mỗi lần tới đó tu luyện, hắn luôn cảm thấy rất yên tĩnh.
Chỉ là bản thân hắn liền cảm thấy đói, xuyên suốt bữa tiệc vì có quá nhiều người làm phiền nên hắn cũng không thể ăn được gì. Hắn quyết định ra ngoài tìm ăn đại một món gì đó rồi về tiếp tục tu luyện.
Diệp Mặc cũng không đụng đến số tiền Ninh Khinh Tuyết đưa cho, trong tay hắn vẫn còn chút tiền lẻ, tìm được một quán mỳ ven đường. Hắn ăn hết ba bát, cũng cảm thấy vừa đủ, sau đó rời đi quay về cây cổ thụ tu luyện.
Đột ngột hắn đứng lại khi bắt gặp Tô Mi cùng một nhóm thanh thiếu niên đang bước ra từ một quán karaoke, cả đám hầu như đều say xỉn, cả tên thanh niên lái xe cũng say khước.
Diệp Mặc định bỏ mặc nhưng nghĩ đến dù sao Tô Mi cũng là em họ của Tô Tĩnh Văn, nếu xảy ra chuyện thì chắc chắn cô cũng sẽ rất buồn. Riêng Diệp Mặc đối với Tô Tĩnh Văn rất có hảo cảm.
Hắn mặc kệ đám kia say xỉn lái xe về thế nào, nhưng khi thấy Tô Mi leo lên xe của Triệu Hoành, sau đó cả đám rời đi. Diệp Mặc liền đuổi theo, tuy rằng tốc độ hắn không nhanh bằng xe nhưng di chuyển rất linh hoạt.
Cũng may chiếc xe nhanh chóng dừng lại, hắn không nghĩ tới đứa con gái này lại ăn chơi như vậy, sau khi dự sinh nhật chị còn đi đàn đúm với bạn bè, nếu không phải có quan hệ với Tô Tĩnh Văn thì hắn đã mặc kệ.
Chỉ thấy chiếc xe dừng lại ở một khách sạn sang trọng, còn bản thân Triệu Hoành thì ôm Tô Mi vào bên trong. Không cần nói, Diệp Mặc cũng biết tên này định giở trò gì.
Tô Mi lúc này đã không còn tỉnh táo, dường như chìm sâu vào giấc ngủ, bị người ta bán đi có khi còn không biết. Diệp Mặc hơi bực mình bước đi theo, vừa đến cửa thì một nhân viên chặn lại, gã nhân viên nhìn quần áo quê mùa của Diệp Mặc tỏ ra có chút coi thường, nhưng lời nói vẫn thể hiện chút thành ý.
- Vị khách này là muốn thuê phòng sao.
Dĩ nhiên tên nhân viên này chỉ hỏi vậy, hắn thừa biết Diệp Mặc không có khả năng chi trả phòng ở đây. Diệp Mặc nhíu mày nhìn tên bảo vệ, có chút không vui, những vẫn đáp.
- Tôi đến tìm người.
- Nếu không phải thuê phòng thì…
Diệp Mặc nào muốn nghe nhiều vậy, hắn cũng không muốn rắc rối nên lập tức đánh ngất tên bảo vệ đặt qua một bụi cây, còn bản thân thì đi vào.
Hắn mặc kệ có ai nhìn hắn, chính bản thân liền lên lầu, nhìn quanh không có ai, nhiều phòng như vậy muốn tìm cũng khó khăn.
Triệu Hoành đặt Tô Mi trên giường, hắn ở nước ngoài toàn chơi mấy nữ nhân ngoại quốc, cũng đã chán rồi. Về nước hắn mới có cơ hội tiếp xúc con gái Đông phương, mà không ngờ lại bắt gặp nhiều con gái xinh đẹp như vậy. Chỉ trách là Tô Tĩnh Văn hay Ninh Khinh Tuyết đều không thèm nhìn đến hắn.
Tuy vậy, hắn lại có cơ hội nắm trong tay mỹ nữ Tô Mi này, dù không xinh đẹp bằng hai người kia nhưng cũng xem là một đại mỹ nhân. Nghĩ tới việc sắp được hưởng thụ đóa hoa đẹp này mà con c-c hắn đã cứng lên.
Hắn đã chuốc cho Tô Mi một liều thuốc mê cực mạnh, không chỉ vậy còn đặt thêm vài viên xuân dược lấy từ Ấn Độ, hiệu quả cực mạnh. Dù rằng giờ có chơi nàng cỡ nào thì ngày mai khi tỉnh lại chưa chắc Tô Mi đã biết bản thân bị hắn chơi.
Càng nghĩ hắn càng phấn khích, có chút không chịu được đã đưa tay xuống quần vuốt trụ.
Cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên liền khiến Triệu Hoành không thoải mái, hắn khó chịu bước tới vừa mở cửa thì trước mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Mặc bước vào nhìn Tô Mi nằm trên giường, hắn cảm thấy đám thiếu gia giàu có này thật nhàm chán, có một chiêu mà tên nào cũng xài.
Bước tới gần nhìn đứa con gái thường ngày vẫn tỏ ra cao ngạo, giờ đây nằm im số phận tùy thuộc vào người khác.
Nhìn Tô Mi, Diệp Mặc đang nghĩ nên giải quyết thế nào.