Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 37 : Cuộc Sống Sau Khi Kết Hôn
Ngày đăng: 00:55 27/06/20
- Vì sao còn phải mặc đồ ngủ nữa?
Diệp Mặc buồn bực hỏi, nghĩ bụng cô ta chẳng lẽ muốn chụp cả ảnh chăn gối nữa chăng?
Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc, Lý Mộ Mai liền nói:
- Khinh Tuyết còn không sợ, cậu sợ cái gì? Tưởng mình là nam diễn viên chính Diễm Môn chắc?
- Mộ Mai....
Ninh Khinh Tuyết mặc dù không mấy thiện cảm với Diệp Mặc nhưng nghe Lý Mộ Mai nói với hắn như vậy thì cũng có phần khó xử. Hai chữ “Diễm môn” này không khỏi làm cho cô cảm thấy phản cảm.
Diệp Mặc dù trong lòng rất muốn cự tuyệt nhưng hễ nhớ tới ánh mắt u buồn cực kì giống Lạc Ảnh của Ninh Khinh Tuyết là hắn lại không cầm lòng được mà nhận lời đồng ý ngay. Có lẽ trong thâm tâm, Diệp Mặc đã coi Ninh Khinh Tuyết như sư phụ Lạc Ảnh của hắn từ lúc nào không hay. Cũng phải, Ninh Khinh Tuyết còn không sợ, hắn sợ cái gì? Chuyện này đối với hắn căn bản chẳng có gì to tát cả, giúp một chút cũng có chết ai.
Mặc áo ngủ rồi cùng Ninh Khinh Tuyết lên giường, trong lòng Diệp Mặc bỗng nảy sinh một cảm giác rất đỗi kì lạ. Mùi hương dịu dàng trên người Ninh Khinh Tuyết làm hắn như say mê. Mùi hương ấy tựa như.... mùi hương trên người sư phụ Lạc Ảnh vậy, nhưng lại có gì đó không giống, còn không giống ở chỗ nào thì hắn cũng không nói rõ ra được. Tuy nhiên có 1 điều là, hắn.... rất thích mùi hương ấy.
Theo bản năng, Diệp Mặc nhích lại gần Ninh Khinh Tuyết, cơ hồ quên mất mình chỉ là đang diễn.
Ninh Khinh Tuyết cũng đang mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh Diệp Mặc.Thấy hành vi khác thường của hắn, cô khẽ nhíu mày, nhưng chỉ rất nhanh sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường. Không phải trên người Diệp Mặc có mùi khó chịu nhưng hành động của hắn có chút thái quá, đường đường một nam nhi mà trên người lại có mùi thơm của một bé trai, điều này làm Ninh Khinh Tuyết có chút mơ hồ.
Cảm giác được Diệp Mặc đang càng lúc càng tiến sát lại mình nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại không tránh ra, ngược lại còn xích lại gần Diệp Mặc hơn. Khinh Tuyết khẽ nhắm mắt, dường như cô cũng quên mất rằng mình chỉ là đang diễn.
Cơ thể của Ninh Khinh Tuyết rất mềm mại, chạm vào da thịt làm Diệp Mặc có một cảm giác gì đó rất lạ, nhưng cũng rất dễ chịu.
Ninh Khinh Tuyết cũng cảm thấy khác lạ, từ trước tới giờ cô chưa gần nam nhân nào như vậy, cảm giác hiện tại đối với cô vô cùng khác thường.
Từ người Diệp Mặc tỏa ra một mùi hương vô cùng cuốn hút, hấp dẫn cô không ngừng, cũng may là tâm trí cô vô cùng cứng rắn chứ không đã không biết ôm hắn từ lúc nào.
Diệp Mặc cũng cảm thấy bị kích thích, hắn càng gần Ninh Khinh Tuyết càng nhớ tới Lạc Ảnh. Tại kiếp trước Lạc Ảnh là người con gái đầu tiên và duy nhất của hắn.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên cả hai cùng làm tình, về sau đó là cuộc sống nhân sinh đầy ước ao. Mỗi ngày hắn đều luyện dược, đến tối lại cùng Lạc Ảnh hành sự việc vợ chồng, chỉ mới nhớ tới mà con c-c hắn lại lớn thêm một vòng.
Ninh Khinh Tuyết cảm giác có cái gì đó cứng rắn chạm mông mình, cô không biết là gì, cũng không dám nghĩ đó là do Diệp Mặc. Đơn giản Diệp Mặc vốn liệt dương mà.
Cả hai càng xích gần nhau, Diệp Mặc lại khó kìm chế, hắn dần di chuyển tay lên tấm lưng mềm mại của Ninh Khinh Tuyết, vì nguyên do mặc đồ ngủ nên khi Diệp Mặc chạm vào bờ lưng nàng có thể cảm nhận hơi ấm và độ mềm mại làn da của Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết có thể cảm giác Diệp Mặc đang bắt đầu sờ mó nàng, theo bản năng nàng sinh ra bài xích, nhưng lại có một phần không phản kháng, càng ngày theo độ bạo dạn của tay hắn, Ninh Khinh Tuyết cũng yếu ớt nằm im. Nhìn Lý Mộ Mai đang hướng máy ảnh chụp về phía này, Ninh Khinh Tuyết không dám bộc lộ trạng thái xấu hổ này.
Diệp Mặc hướng tay xuống bờ mông mềm mại của Ninh Khinh Tuyết, có cảm giác bám dính không nỡ rời, từng chút một nâng noi xoa bóp nơi kiều đồn căng tròn, nơi mà hàng ngàn đàn ông nơi thủ đô chỉ dám mơ ước.
Cảm giác bờ mông bị xâm phạm, Ninh Khinh Tuyết cảm giác vô cùng tức giận, không nghĩ Diệp Mặc lại hành động như vậy. Nàng muốn tức giận nhưng không thể sinh ra nổi một tia khí lực.
Không biết vì sao khí tức xuất phát từ người Diệp Mặc làm cho nàng mê mang, bản thân chìm trong mộng mị mà không hề nhận ra giữa chân nàng xuất hiện thêm một cây gậy to dài.
Con c-c Diệp Mặc đã trương đến căng phồng, hắn tuột quần đến nửa đầu gối, để con c-c trượt vào giữa hai chân Ninh Khinh Tuyết, eo hơi động đậy, tay giữ bờ eo của nàng.
Ninh Khinh Tuyết cảm giác có một vật nóng hổi đang trượt giữa háng nàng, bởi vì nhiều nguyên do nên cô cũng không nhận ra cái vật kia chính là con c-c của Diệp Mặc.
Dù cách một lớp quần nhưng Diệp Mặc vẫn cảm giác vô cùng thoải mái, hắn đưa dương căn ra vào nhịp nhàng, trong khi tay vẫn mãi mân mê bên ngoài, hắn không dám làm quá mức kẻo Ninh Khinh Tuyết lại nổi giận thì lại mệt.
Cảm giác phấn khích đang lan tỏa toàn thân thì đột ngột Lý Mộ Mai giọng nói có chút bông đùa:
- Hai người diễn nhập vai quá nhỉ? Tôi đã chụp xong rồi, xuống giường được rồi đấy, thật đúng là....
Ninh Khinh Tuyết cũng như bừng tỉnh, từ nãy đến giờ cô vẫn mãi trong cảm giác mê mang, xấu hổ tới mức không dám nhìn Lý Mộ Mai và Diệp Mặc nữa, vội vàng khoác áo che lên người.
Diệp Mặc cũng thản nhiên mặc quần áo như không có người ở đó rồi bước ra khỏi phòng.
- Mộ Mai, chị....
Ninh Khinh Tuyết không biết nên giải thích thế nào cho phải. Chẳng biết vì sao mình bỗng nhiên lại bị Diệp Mặc hấp dẫn như vậy.
- Ảnh đã chụp xong hết cả rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ mang tới đưa cho Tĩnh Văn, rồi gửi tới cả Yến Kinh nữa. Từ giờ chị cứ ở đây, em đoán là chị sẽ phải ở đây tầm một tháng đấy. Em sẽ thường xuyên tới thăm, yên tâm. May là Diệp Mặc không phải loại tiểu nhân háo sắc, nếu không chỉ có mỗi hai người ở đây quả thực là quá sức nguy hiểm.
Ninh Khinh Tuyết đương nhiên biết Lý Mộ Mai có ý gì, nhưng cô cũng chẳng nghĩ ra lời nào để biện luận cả. Thậm chí cô còn hoài nghi Diệp Mặc là một nam nhân bình thường, bằng không tại sao hắn lại ở chung với Hứa Vi như vậy? Tại sao hắn lúc nãy lại làm vậy với cô. Nghĩ đến chuyện vừa rồi khuôn mặt cô lại đỏ lên.
Tuy vậy cô vẫn biết rõ cảm nhận của mình về Diệp Mặc. Dù sao Lý Mộ Mai cũng đã quá đa nghi rồi, chuyện khi nãy chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Vả lại cô bây giờ rất vô tư, hoàn toàn không có chút ý niệm yêu đương nào cả.
Diệp Mặc ra ngoài trong tình trạng rất khó chịu, con c-c hắn từ nãy đến giờ vẫn chưa xìu xuống, hắn biết chỉ có cách đi tìm nữ nhân thì tên tiểu đệ lì lợm mới chịu ngoan ngoãn.
Đang không biết làm sao thì hắn bắt gặp Hứa Vy vừa về, nàng xách theo vài giỏ thức ăn, vừa nhìn hắn, Hứa Vy ráng nở nụ cười, tỏ ra tươi tắn.
- Diệp Mặc, anh ăn chưa. Nếu chưa có thể ăn cùng tôi… Ừm, nếu có thể thì gọi cả bạn gái anh qua nữa.
- Không cần, cô ấy không ăn đâu.
Diệp Mặc suy nghĩ một lát rồi nói, sau đó hắn thế mà theo Hứa Vy vào phòng cô.
Hứa Vy cũng cảm thấy ngại ngùng, ở dưới bếp vẫn suy nghĩ lung tung. Cô vẫn hay mơ bản thân cùng Diệp Mặc làm tình, thậm chí ngay cả mấy tư thế xấu hổ trong phim cô đều đã xài.
Mãi suy nghĩ cô để dao gọt cắt trúng tay, máu chảy khiến cô không nén được kêu rên một tiếng.
Diệp mặc từ nãy đến giờ vẫn để ý Hứa Vy, nhìn cặp mông nàng sau lớp quần cứ di động làm con c-c hắn càng biểu tình mãnh liệt.
Lại nghe Hứa Vy la lên, hắn liền lập tức đi xuống hỏi han.
Diệp Mặc buồn bực hỏi, nghĩ bụng cô ta chẳng lẽ muốn chụp cả ảnh chăn gối nữa chăng?
Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc, Lý Mộ Mai liền nói:
- Khinh Tuyết còn không sợ, cậu sợ cái gì? Tưởng mình là nam diễn viên chính Diễm Môn chắc?
- Mộ Mai....
Ninh Khinh Tuyết mặc dù không mấy thiện cảm với Diệp Mặc nhưng nghe Lý Mộ Mai nói với hắn như vậy thì cũng có phần khó xử. Hai chữ “Diễm môn” này không khỏi làm cho cô cảm thấy phản cảm.
Diệp Mặc dù trong lòng rất muốn cự tuyệt nhưng hễ nhớ tới ánh mắt u buồn cực kì giống Lạc Ảnh của Ninh Khinh Tuyết là hắn lại không cầm lòng được mà nhận lời đồng ý ngay. Có lẽ trong thâm tâm, Diệp Mặc đã coi Ninh Khinh Tuyết như sư phụ Lạc Ảnh của hắn từ lúc nào không hay. Cũng phải, Ninh Khinh Tuyết còn không sợ, hắn sợ cái gì? Chuyện này đối với hắn căn bản chẳng có gì to tát cả, giúp một chút cũng có chết ai.
Mặc áo ngủ rồi cùng Ninh Khinh Tuyết lên giường, trong lòng Diệp Mặc bỗng nảy sinh một cảm giác rất đỗi kì lạ. Mùi hương dịu dàng trên người Ninh Khinh Tuyết làm hắn như say mê. Mùi hương ấy tựa như.... mùi hương trên người sư phụ Lạc Ảnh vậy, nhưng lại có gì đó không giống, còn không giống ở chỗ nào thì hắn cũng không nói rõ ra được. Tuy nhiên có 1 điều là, hắn.... rất thích mùi hương ấy.
Theo bản năng, Diệp Mặc nhích lại gần Ninh Khinh Tuyết, cơ hồ quên mất mình chỉ là đang diễn.
Ninh Khinh Tuyết cũng đang mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh Diệp Mặc.Thấy hành vi khác thường của hắn, cô khẽ nhíu mày, nhưng chỉ rất nhanh sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường. Không phải trên người Diệp Mặc có mùi khó chịu nhưng hành động của hắn có chút thái quá, đường đường một nam nhi mà trên người lại có mùi thơm của một bé trai, điều này làm Ninh Khinh Tuyết có chút mơ hồ.
Cảm giác được Diệp Mặc đang càng lúc càng tiến sát lại mình nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại không tránh ra, ngược lại còn xích lại gần Diệp Mặc hơn. Khinh Tuyết khẽ nhắm mắt, dường như cô cũng quên mất rằng mình chỉ là đang diễn.
Cơ thể của Ninh Khinh Tuyết rất mềm mại, chạm vào da thịt làm Diệp Mặc có một cảm giác gì đó rất lạ, nhưng cũng rất dễ chịu.
Ninh Khinh Tuyết cũng cảm thấy khác lạ, từ trước tới giờ cô chưa gần nam nhân nào như vậy, cảm giác hiện tại đối với cô vô cùng khác thường.
Từ người Diệp Mặc tỏa ra một mùi hương vô cùng cuốn hút, hấp dẫn cô không ngừng, cũng may là tâm trí cô vô cùng cứng rắn chứ không đã không biết ôm hắn từ lúc nào.
Diệp Mặc cũng cảm thấy bị kích thích, hắn càng gần Ninh Khinh Tuyết càng nhớ tới Lạc Ảnh. Tại kiếp trước Lạc Ảnh là người con gái đầu tiên và duy nhất của hắn.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên cả hai cùng làm tình, về sau đó là cuộc sống nhân sinh đầy ước ao. Mỗi ngày hắn đều luyện dược, đến tối lại cùng Lạc Ảnh hành sự việc vợ chồng, chỉ mới nhớ tới mà con c-c hắn lại lớn thêm một vòng.
Ninh Khinh Tuyết cảm giác có cái gì đó cứng rắn chạm mông mình, cô không biết là gì, cũng không dám nghĩ đó là do Diệp Mặc. Đơn giản Diệp Mặc vốn liệt dương mà.
Cả hai càng xích gần nhau, Diệp Mặc lại khó kìm chế, hắn dần di chuyển tay lên tấm lưng mềm mại của Ninh Khinh Tuyết, vì nguyên do mặc đồ ngủ nên khi Diệp Mặc chạm vào bờ lưng nàng có thể cảm nhận hơi ấm và độ mềm mại làn da của Ninh Khinh Tuyết.
Ninh Khinh Tuyết có thể cảm giác Diệp Mặc đang bắt đầu sờ mó nàng, theo bản năng nàng sinh ra bài xích, nhưng lại có một phần không phản kháng, càng ngày theo độ bạo dạn của tay hắn, Ninh Khinh Tuyết cũng yếu ớt nằm im. Nhìn Lý Mộ Mai đang hướng máy ảnh chụp về phía này, Ninh Khinh Tuyết không dám bộc lộ trạng thái xấu hổ này.
Diệp Mặc hướng tay xuống bờ mông mềm mại của Ninh Khinh Tuyết, có cảm giác bám dính không nỡ rời, từng chút một nâng noi xoa bóp nơi kiều đồn căng tròn, nơi mà hàng ngàn đàn ông nơi thủ đô chỉ dám mơ ước.
Cảm giác bờ mông bị xâm phạm, Ninh Khinh Tuyết cảm giác vô cùng tức giận, không nghĩ Diệp Mặc lại hành động như vậy. Nàng muốn tức giận nhưng không thể sinh ra nổi một tia khí lực.
Không biết vì sao khí tức xuất phát từ người Diệp Mặc làm cho nàng mê mang, bản thân chìm trong mộng mị mà không hề nhận ra giữa chân nàng xuất hiện thêm một cây gậy to dài.
Con c-c Diệp Mặc đã trương đến căng phồng, hắn tuột quần đến nửa đầu gối, để con c-c trượt vào giữa hai chân Ninh Khinh Tuyết, eo hơi động đậy, tay giữ bờ eo của nàng.
Ninh Khinh Tuyết cảm giác có một vật nóng hổi đang trượt giữa háng nàng, bởi vì nhiều nguyên do nên cô cũng không nhận ra cái vật kia chính là con c-c của Diệp Mặc.
Dù cách một lớp quần nhưng Diệp Mặc vẫn cảm giác vô cùng thoải mái, hắn đưa dương căn ra vào nhịp nhàng, trong khi tay vẫn mãi mân mê bên ngoài, hắn không dám làm quá mức kẻo Ninh Khinh Tuyết lại nổi giận thì lại mệt.
Cảm giác phấn khích đang lan tỏa toàn thân thì đột ngột Lý Mộ Mai giọng nói có chút bông đùa:
- Hai người diễn nhập vai quá nhỉ? Tôi đã chụp xong rồi, xuống giường được rồi đấy, thật đúng là....
Ninh Khinh Tuyết cũng như bừng tỉnh, từ nãy đến giờ cô vẫn mãi trong cảm giác mê mang, xấu hổ tới mức không dám nhìn Lý Mộ Mai và Diệp Mặc nữa, vội vàng khoác áo che lên người.
Diệp Mặc cũng thản nhiên mặc quần áo như không có người ở đó rồi bước ra khỏi phòng.
- Mộ Mai, chị....
Ninh Khinh Tuyết không biết nên giải thích thế nào cho phải. Chẳng biết vì sao mình bỗng nhiên lại bị Diệp Mặc hấp dẫn như vậy.
- Ảnh đã chụp xong hết cả rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ mang tới đưa cho Tĩnh Văn, rồi gửi tới cả Yến Kinh nữa. Từ giờ chị cứ ở đây, em đoán là chị sẽ phải ở đây tầm một tháng đấy. Em sẽ thường xuyên tới thăm, yên tâm. May là Diệp Mặc không phải loại tiểu nhân háo sắc, nếu không chỉ có mỗi hai người ở đây quả thực là quá sức nguy hiểm.
Ninh Khinh Tuyết đương nhiên biết Lý Mộ Mai có ý gì, nhưng cô cũng chẳng nghĩ ra lời nào để biện luận cả. Thậm chí cô còn hoài nghi Diệp Mặc là một nam nhân bình thường, bằng không tại sao hắn lại ở chung với Hứa Vi như vậy? Tại sao hắn lúc nãy lại làm vậy với cô. Nghĩ đến chuyện vừa rồi khuôn mặt cô lại đỏ lên.
Tuy vậy cô vẫn biết rõ cảm nhận của mình về Diệp Mặc. Dù sao Lý Mộ Mai cũng đã quá đa nghi rồi, chuyện khi nãy chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Vả lại cô bây giờ rất vô tư, hoàn toàn không có chút ý niệm yêu đương nào cả.
Diệp Mặc ra ngoài trong tình trạng rất khó chịu, con c-c hắn từ nãy đến giờ vẫn chưa xìu xuống, hắn biết chỉ có cách đi tìm nữ nhân thì tên tiểu đệ lì lợm mới chịu ngoan ngoãn.
Đang không biết làm sao thì hắn bắt gặp Hứa Vy vừa về, nàng xách theo vài giỏ thức ăn, vừa nhìn hắn, Hứa Vy ráng nở nụ cười, tỏ ra tươi tắn.
- Diệp Mặc, anh ăn chưa. Nếu chưa có thể ăn cùng tôi… Ừm, nếu có thể thì gọi cả bạn gái anh qua nữa.
- Không cần, cô ấy không ăn đâu.
Diệp Mặc suy nghĩ một lát rồi nói, sau đó hắn thế mà theo Hứa Vy vào phòng cô.
Hứa Vy cũng cảm thấy ngại ngùng, ở dưới bếp vẫn suy nghĩ lung tung. Cô vẫn hay mơ bản thân cùng Diệp Mặc làm tình, thậm chí ngay cả mấy tư thế xấu hổ trong phim cô đều đã xài.
Mãi suy nghĩ cô để dao gọt cắt trúng tay, máu chảy khiến cô không nén được kêu rên một tiếng.
Diệp mặc từ nãy đến giờ vẫn để ý Hứa Vy, nhìn cặp mông nàng sau lớp quần cứ di động làm con c-c hắn càng biểu tình mãnh liệt.
Lại nghe Hứa Vy la lên, hắn liền lập tức đi xuống hỏi han.