Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 47 : Cô gái giữa đường xuống xe

Ngày đăng: 00:55 27/06/20

Mắt Ninh Khinh Tuyết đỏ ngầu, cầm bức thư không có tên người nhận lên, cô biết bức thư này không phải viết cho cô, muốn bóc ra, nhưng cuối cùng cũng nhịn được. Cô cẩn thận thu dọn đồ đạc của Diệp Mặc lại, cất hết vào trong chiếc rương nhỏ, sau đó mới mở cửa.
- Khinh Tuyết, cô chị làm sao vậy?
Lý Mộ Mai trông thấy con mắt sưng đỏ của Ninh Khinh Tuyết, thì cô biết mình không có nhìn lầm. Ninh Khinh Tuyết đúng là đã khóc, hơn nữa dường
như vẫn còn rất thương tâm.
- Bên trong chiếc rương kia là cái gì?
Lý Mộ Mai có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm chiếc rương Ninh Khinh Tuyết ôm vào trong ngực, sự thay đổi của Ninh Khinh Tuyết, cũng là do mở chiếc rương này mới có, cô rất muốn biết, cái rương kia có cái gì, mà khiến cho Ninh Khinh Tuyết từ trước tới giờ chưa bao giờ khóc đau lòng như thế này.
- Đó là đồ của chị.
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu, không đưa chiếc rương nhỏ cho Lý Mộ Mai xem.
Lý Mộ Mai lắc đầu nói:
- Khinh Tuyết, việc ở đây đã kết thúc, chúng ta đi thôi, ngày hôm nay chúng ta đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn giữa cô với Diệp Mặc , sau đó thì đi thẳng đến Du Châu. Tôi đoán rằng việc đàm phán của dượng và bác của cô chị không mấy lạc quan, chúng ta cũng không cần đi Yến Kinh, nói không chừng sau này dược liệu Trữ Ninh thị phải phân làm hai.
- Mộ Mai, tôi chị vẫn muốn đợi hai ngày, có lẽ Diệp Mặc sẽ quay lại... Còn nữa, tôi tạm thời chưa muốn ly hôn.
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu cự tuyệt ý kiến của Lý Mộ Mai.
- Vì sao?
Lý Mộ Mai vô cùng kinh ngạc nhìn Ninh Khinh Tuyết, cô thực sự nghĩ không ra Ninh Khinh Tuyết ngày hôm qua còn đang cao hứng chờ mình trở lại đón cô ta đi, ngày hôm nay liền đã thay đổi. Thậm chí còn muốn ở lại đây hai ngày, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nơi này có gì tốt sao?
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu, không trả lời. Trong lòng cô đang suy nghĩ, khi nào Diệp Mặc sẽ trở về, Diệp Mặc trong suy nghĩ của cô, hình như không có một chút nào đúng với tính cách của hắn. Nhưng mình đã lúc nào tìm hiểu hắn chưa?
Bất luận là trước hay sau khi có ý định đính hôn với hắn, cô căn bản không hề để ý đến người này. Thậm chí lần đầu gặp mặt, còn là lúc đến Ninh Hải tìm hắn giúp đỡ.
Lý Mộ Mai không có hỏi lại Ninh Khinh Tuyết, cô biết những việc mà Khinh Tuyết không muốn nói, thì có hỏi nữa cũng không được gì.
Buổi tối sau khi Hứa Vi trở về, Ninh Khinh Tuyết lần đầu tiên hỏi chuyện của Diệp Mặc.
Mặc dù Hứa Vi có chút không hoan nghênh Ninh Khinh Tuyết, nhưng vẫn là nói cho cô biết tình hình của Diệp Mặc tới nơi này mấy tháng nay. Dĩ nhiên quan hệ của cả hai cô cũng hề đề cập.
Ninh Khinh Tuyết thật không ngờ sinh hoạt của Diệp Mặc lại đơn giản đến vậy, chỉ là hàng ngày đi ra ngoài, thậm chí Hứa Vi cũng không biết Diệp Mặc là học sinh.
...
Diệp Mặc suốt đêm đi ra Thất Lộng Nhai, mặc dù hắn không sợ Tống gia, nhưng thực lực của hắn bây giờ vẫn quá yếu, chẳng may Tống gia biết được Tống Thiếu Văn là do hắn giết, một khi đã bày thiên la địa võng, đừng nói là tu luyện, nói không chừng đến chạy trốn hắn cũng phải tiêu tốn chút khí lực. Chớ nói chi đến việc tìm một nơi yên ổn để trồng ' Ngân Tâm Thảo' của hắn.
Mà Tống gia muốn biết quan hệ giữa hắn và Tống Thiếu Văn, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên bây giờ hắn vẫn chưa bị người của Tống gia phát hiện, chí ít trong vòng ba năm không thể để cho bọn họ biết.
Diệp Mặc không đi nhờ xe nữa, hắn triển khai tốc độ 'Vân Ảnh Bộ' không hề thua kém gì tốc độ của những chiếc xe bình thường, lúc hơn 6h sáng, hắn đã xuất hiện ở trấn Phong Đường, đây là một trấn quy mô vào bậc trung của thành phố Phụng Khẩu.
Tìm một nhà nghỉ, Diệp Mặc muốn đi vào tắm rửa bụi bẩn trên người một chút, lúc này hắn mới phát hiện đến chứng minh thư mình cũng không mang. Tuy nhiên nhà nghỉ nhỏ cũng không nhất định phải có chứng minh thư, nhưng không có chứng minh thư, rõ ràng không thể nào sống trong thành phố.
Để tránh bị hoài nghi, Diệp Mặc mua một chiếc ba lô, trong ba lô chỉ có ít đồ dùng cá nhân, còn có một ít lương khô. Trên người còn có mấy nghìn tệ, đều là lấy được từ trên người tên Tống Thiếu Văn. Bây giờ hắn chỉ muốn đi đến vùng núi Quế Lâm, tiếp tục tu luyện.
Đứng bên ngoài bến xe của trấn Phong Đường, Diệp Mặc có chút rắc rối, nếu như ngồi ô tô, khả năng bại lộ rất lớn. Bởi vì hắn không có chứng minh thư, mà bây giờ rất nhiều cảnh sát đường bộ sẽ chặn xe đường dài lại để kiểm tra chứng minh thư.
Đi xe lửa chắc sẽ tốt hơn, thế nhưng trấn Phong Đường lại không có trạm xe lửa.
- Anh bạn, anh đi đâu vậy? Muốn đi xe không?
Một người đàn ông hơn 30 tuổi qua đó hỏi.
Diệp Mặc đeo ba lô xếp hàng ở trước bến xe, có lẽ bị người này để ý, lập tức qua đó lôi kéo khách.
Diệp Mặc vừa nhìn liền biết đây là xe đen đang lôi kéo khách, có lẽ là để trốn thuế vận chuyển, những người bình thường đều không muốn đi những xe này, nhưng có một vài người để tiết kiệm tiền, lựa chọn đi xe đen này, bởi vì giá cả rất rẻ.
Nhưng loại xe này, Diệp Mặc lại thích, bởi vì thông thường những loại xe này đều lựa chọn đi những đường vắng vẻ, mà không đi những đường cao tốc. Đã như vậy, sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
- Xe của mấy người đi đâu?
Diệp Mặc tùy ý hỏi.
- Thành phố Kỳ Dương, 55 tệ, thế nào, thuận đường không?
Người đàn ông có vẻ mong đợi câu trả lời nói.
Thành phố Kỳ Dương Diệp Mặc biết, mặc dù hơi lệch hướng so với nơi mình cần đi, nhưng đại khái phương hướng không sai. Lẽ nào những xe đen này phá giá thị trường, vừa rồi Diệp Mặc thấy màn hình điện tử ở bên ngoài ghi vé đi Kỳ Dương là 95 tệ, trong khi đó bọn họ chỉ cần 50 tệ, đây không phải là một nửa giá thôi sao.
Diệp Mặc gật đầu .
- Được, dẫn đường đi.
- Da đen, lại có một người, 55 tệ đi Kỳ Dương.
Người đàn ông này dẫn Diệp Mặc đến phía trước một chiếc xe bus ở bên ngoài nhà ga kêu lên.
- Chính là chiếc xe này, anh lên trước đi.
Người đàn ông gọi Diệp Mặc lên xe, tiếp tục rời khỏi đó đi đón khách. Thì ra anh ta không phải là lái xe, mà là người chuyên đi dẫn khách.
Diệp Mặc cũng không để ý, lúc hắn lên xe trên xe đã có hơn 30 người. Diệp Mặc đi đến ngồi ở vị trí cuối cùng, nhắm mắt một lát, trên xe lại có thêm mấy người. Tuy nhiên người cuối cùng lên đã thu hút được sự chú ý của Diệp Mặc .
Người phụ nữ này đeo cặp kính dát vàng ở hai bên, khuôn mặt mặc dù không phải rất xinh đẹp, nhưng cũng không xấu, tuy nhiên thoạt nhìn rất dũng mãnh, hơn nữa vóc người cũng tương đối, mông cong ngực ưỡn.
Nhưng khiến Diệp Mặc chú ý không phải là vóc dáng nóng bỏng của cô ta, mà là sát khí của cô ta. Mặc dù bề ngoài của cô thoạt nhìn không có gì khác người bình thường, nhưng loại sát khí đó trên người cô, vừa lên xe Diệp Mặc đã cảm nhận được. Chỉ là cặp mắt đó của cô với khí chất vốn dĩ của cô có chút không ăn nhập, không biết có phải cố ý làm bộ nhã nhặn không.
Cô gái này đã từng giết người, hơn nữa không chỉ một người.
Cô vừa lên xe, lập tức đã thu hút được nhiều ánh mắt. Mấy thiếu niên liếc nhìn phía trước rồi phía sau của cô, nuốt nước bọt ừng ực. Loại phụ nữ này căn bản không cần nhìn khuôn mặt, chỉ cần nhìn dáng người cũng đủ để chinh phục bất kỳ người đàn ông nào.
Cô gái lên xe dường như không hề nhìn thấy những ánh mắt này, ánh mắt của cô xuyên qua cặp kính nhìn lướt hết một lướt lượt tất cả những người ngồi trên xe bao gồm cả Diệp Mặc.
Đây là một cô gái có vấn đề, nhưng Diệp Mặc không quan tâm, hắn nhắm mắt lại, nói sao hắn cũng là người như vậy,
Những người có vấn đề trên thế giới này quá nhiều, hà tất phải đi để ý người khác.
Bây giờ là mùa vận tải ế hàng, có lẽ xe bus cũng gọi không được mấy người, mặc dù trên xe chỉ có không đến 40 người, nhưng xe vẫn chạy.
Sau khi đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, có người đến thu tiền, Diệp Mặc đưa tiền xe, tiếp tục nhắm mắt lại .
Mặc dù không phải là đi với tốc độ cao, nhưng xe cũng tương đối êm, theo lời của lái xe, đến Kỳ Dương phải mất khoảng 4 tiếng đồng hồ, bây giờ đi được hơn hai tiếng, có lẽ đã được nửa chặng đường.
- Tài xế dừng lại, tôi muốn xuống xe ở đây.
Một giọng nói đột ngột vang lên.
- Cô gái này, nới nơi này là vùng núi Tương Lĩnh. Trước sau không có người ở, xuống xe ở đây...
Bác tài xế có lòng tốt nhắc nhở nói. Tuy nhiên ông ta mới nói được nửa câu đã bị người phụ nữ cắt ngang:
- Đây là chuyện của tôi, dừng xe đi.