Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản
Chương 49 : Kiếm tiền dường như rất dễ
Ngày đăng: 00:55 27/06/20
Diệp Mặc đem hai thi thể kéo vào rừng cây, nhìn nhìn trên người hai người, không có vật gì tốt, cộng lại chỉ có hơn một ngàn tiền mặt, về phần thẻ Diệp Mặc căn bản cũng không cần. Tuy nhiên cây dao găm kia lại không tệ, thoạt nhìn rất sắc bén, Diệp Mặc rút ra xem như chiến lợi phẩm của mình.
Vài cái hỏa cầu thuật, đem hai người này đốt thành một đống, nhưng lại không thể đốt xong. Diệp Mặc thở dài, cấp bậc hỏa cầu thuật của mình còn quá thấp, nếu luyện khí tới tầng ba, hắn một hỏa cầu thuật là có thể hoàn toàn khiến hai người này biến mất.
Tùy tiện một chưởng đào một cái hố thật lớn, đem hai người đá vào, lại một chưởng đẩy một ít đất lấp vào.
Hắn giết người chưa bao giờ chôn, nhưng lần này nhận mấy ngàn tệ, coi như làm công nhân một lần.
Diệp Mặc xử lý xong hai tên cướp này, cũng không trở về, trực tiếp hướng ngọn núi mà đi.
- Anh kia chờ một chút...
Người phụ nữ ở ven đường đợi một hồi cũng không thấy Diệp Mặc quay lại, lập tức chạy ra quốc lộ, cũng tiến vào rừng, lúc này mới phát hiện Diệp Mặc không ngờ vào núi rồi, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng lưng của hắn. Nếu cô chậm một chút nữa, nói không chừng Diệp Mặc đã sớm đi không thấy bóng.
Diệp Mặc nghe thấy người phụ nữ kia quát to, liền ngừng lại. Thấy Diệp Mặc dừng lại, cô thật sự có chút kinh ngạc, theo cô thấy, Diệp Mặc là bởi vì sợ cô mới đi, nên nghe thấy tiếng kêu của cô hẳn là chạy càng xa càng tốt mới đúng, không nghĩ tới hắn không ngờ dừng lại.
Cô muốn nghĩ Diệp Mặc sợ cô mới dừng lại, nhưng người phụ nữ này biết Diệp Mặc không phải như vậy, hắn dường như ngay chút thần thái sợ hãi đều không có.
- Anh không sợ tôi?
Người phụ nữ đi tới trước mặt Diệp Mặc có chút ý tứ hàm súc nói.
Diệp Mặc kéo lại ba lô trên bả vai, thản nhiên cười nói:
- Cô sẽ giết tôi?
- Không, anh không có mạo phạm tôi, tôi không thích giết người.
Người phụ nữ này theo bản năng lắc đầu.
- Ồ, cô sẽ không giết tôi, tôi tại sao phải sợ?
Diệp Mặc dường như có chút kỳ quái nói.
Người phụ nữ này lại nhìn nhìn Diệp Mặc, một thanh niên bình thường, bộ dạng không xấu, còn có chút trắng nõn, quần áo rất sạch sẽ, thậm chí giống một học sinh. Phỏng chừng hơn hai mươi mốt chút, hơn nữa trên người cũng không có bất kỳ cái gì làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm. Cô vô số lần chạy trốn tử thần, có một loại cảm giác nhạy bén trời sinh, chính là có một loại trực giác phát hiện người khác lợi hại hơn so với cô, rõ ràng Diệp Mặc không phải loại người đó.
- Anh có lá gan rất lớn, tuy nhiên anh nếu không sợ tôi, anh muốn từ ngọn núi này chạy trốn để làm gì.
- Núi này là của nhà cô hay sao? Chẳng lẽ tôi không thể đi?
...
Người phụ nữ nhất thời nghẹn lời, tuy rằng Diệp Mặc nói lời có chút xung, nhưng cô không tức giận, mà là tiếp tục cười nói:
- Được rồi, coi như anh nói đúng, làm quen một chút đi, ta gọi là Văn Đông, chữ Văn trong kiến văn, chữ Đông trong đông giá.
- Diệp Mặc.
Diệp Mặc nói đơn giản tên của mình, hắn không biết người phụ nữ này vốn không quen biết tìm hắn làm gì.
- Anh có biết tại sao tôi phải gọi anh, hơn nữa còn muốn cùng anh làm quen không?
Văn Đông hỏi một câu, tuy nhiên cô không đợi Diệp Mặc trả lời, mà tự mình nói:
- Bởi vì tôi khá thích anh, vừa rồi anh cũng nhìn thấy, tôi không phải người bình thường, nếu anh nguyện ý, tôi có thể giới thiệu cho anh một sư phụ.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Giới thiệu sư phụ thì miễn đi, cô cũng thưởng thức qua, nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi đây.
- Đừng nóng vội, xem ra anh vẫn không hiểu cường nhân thế giới này mạnh đến mức nào, nếu như vậy, việc thu đồ đệ đợi lát nữa nói sau. Tôi hiện tại có một cuộc làm ăn muốn làm, anh có hứng thú cùng đi với tôi hay không? Đương nhiên thù lao có thể nhiều hơn chôn hai cái xác rác rưởi này.
Cô gái này thấy Diệp Mặc cự tuyệt hảo ý của nàng, cũng không để ý, mà chậm rãi nói.
Thù lao? Diệp Mặc nghĩ thầm giúp người phụ nữ này xử lý hai cái xác rác rưởi đã thu mấy ngàn tệ, chính mình đang cần dùng tiền, nếu người phụ nữ này có thể cho hắn nhiều tiền hơn, giúp cô thêm một chuyện cũng không sao cả. Hơn nữa, hiện tại hắn đã luyện khí tầng hai, cũng không sợ người phụ nữ này sẽ đánh lén hắn. Chủ yếu là, một khi hắn bắt đầu tu luyện, sẽ không có thời gian đi kiếm tiền.
- Nói đi, chuyện gì, thù lao bao nhiêu?
Diệp Mặc đối với việc bao nhiêu tiền mới là điều hắn quan tâm nhất, nếu mà có được tiền, hắn không cần tiếp tục vì tiền mà phiền não nữa.
Văn Đông không trực tiếp trả lời, mà nói:
- Từ nơi này đi hướng bắc, chừng hai mươi dặm, còn có một quốc lộ trực tiếp đi thông điểm du lịch Tương Sơn Lĩnh, trong một công ty lữ hành nhỏ ở điểm du lịch tôi có hai cái rương, đến lúc đó anh chỉ phải giúp tôi mang hai cái rương đó theo, cùng tôi đi tới một cuộc giao dịch là được.
- Yên tâm, có tôi ở đây, anh sẽ rất an toàn. Đến lúc đó, anh chỉ phụ trách giao chiếc rương, không cần nói nhiều. Về phần thù lao, cho anh năm mươi ngàn, thế nào?
Đi xách cái rương được năm mươi ngàn, tiền này cũng quá dễ kiếm rồi, Diệp Mặc động lòng. Hắn cực khổ bán bùa, còn giúp người ta xem bệnh, dưới tình huống gặp thời cũng chỉ kiếm được mấy chục ngàn tệ mà thôi.
Về phần Văn Đông có bẫy hắn hay không, hắn căn bản cũng không sợ, hắn không tin có người có thể giết hắn, cho dù lợi hại hơn so với hắn, nếu hắn muốn đi, cũng không ai có thể ngăn cản.
- Được, tôi làm, tuy nhiên không thể đi nơi quá xa, ta còn muốn đi nơi khác.
Diệp Mặc gật gật đầu, hai lời chưa nói liền đồng ý.
Văn Đông thấy Diệp Mặc vui vẻ đáp ứng như thế, gật gật đầu nói:
- Rất tốt, anh là một người thẳng thắn, là một người làm được đại sự đấy, tôi thích loại người thẳng thắn này. Bất kể anh đi đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng, nơi tôi đi giao dịch chỉ có mấy giờ đi đường, giao dịch kết thúc, đều không làm lỡ chuyện của anh một phút nào.
Thấy Diệp Mặc không nói gì nữa, Văn Đông cũng không nhiều lời, bắt đầu đi phía trước dẫn đường. Mặc dù là bên trong núi non trùng điệp, nhưng Văn Đông đi đứng rất nhẹ nhàng thoải mái, không thấy khó nhọc chút nào. Cô sợ Diệp Mặc theo không kịp, cố ý đi chậm lại, có thể sau khi phát hiện thể lực Diệp Mặc rất tốt, không có dấu hiệu theo không kịp, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Nếu không phải Diệp Mặc thoạt nhìn căn bản cũng không phải là người luyện võ, còn có hai tay thon dài trắng nõn, Văn Đông thậm chí hoài nghi Diệp Mặc cũng là người qua đường mà thôi.
Cả hai cùng đi vào rừng, tầm một tiếng thì dừng lại nghỉ ngơi, đơn giản trời đã tối.
Theo lời nói của Văn Đông thì giờ giao dịch chính là sáng mai, nếu như vậy hắn phải ngủ trong rừng một đêm.
Cũng may cả hai có mang ít lương khô, tìm được một bờ suối tắm rửa một chút.
Trong lúc Diệp Mặc đang đi lấy nước, hắn nghe thấy tiếng quẩy nước, sợ là người của Tống gia đuổi theo, hắn liền đi theo kiểm tra.
Nhưng đập trước mắt hắn là thân thể trần như nhộng của Văn Đông, cô đang tắm rửa bên bờ suối, thân hình bốc lửa ngay lập tức in vào mắt Diệp Mặc, hai vú căng mịn cùng núm vú hồng hào. Bên dưới là khe hẹp thần bí bị che khuất bởi đám lông l-n màu đen rậm rạp.
Chỉ có khuyết điểm là thân thể cô có vài vết sẹo khiến cơ thể mất đi tính cân đối.
Lần này con c-c hắn lại cứng lên, cũng khá lâu rồi hắn chưa gần gũi với con gái, sự bức bách trong người cũng được diệp bộc phát.
Diệp Mặc nhìn tên tiểu đệ thầm nguyền rủa, hắn biết nếu thằng nhóc này đã dậy thì không tìm được một cái l-n thì còn lâu mới chịu xuống.
Hết cách hắn đành đi đến, nghe tiếng bước chân Văn Đông lập tức quay đầu lại, sau khi thấy đó là Diệp Mặc thì cô liền thả lỏng, cũng không có che đây thân thể.
- Sao vậy, anh thích nhìn tôi tắm à.
- Không hẳn.
Diệp Mặc không ngờ nữ nhân này không chút che đậy phơi lộ cơ thể, thân hình này phải khiến bao nhiêu nam nhân phải thèm muốn, mặc dù khuôn mặt không xinh đẹp nhưng lại có cơ thể quá mê người.
Mắt Văn Đông dần hướng xuống đũng quần Diệp Mặc, thấy con c-c hắn đã trương phồng sau lớp quần, khuôn mặt nàng liền hơi ửng hồng.
- Cậu cũng không phải là đàng hoàng.
- Chuyện này không phải lỗi tôi.
Diệp Mặc đổ thừa tất cả tội lỗi cho “Cực Diễm Đồng Dương”, cảm thấy vì nó mà bản thân mới liên tục chịu khổ.
Văn Đông cũng không mặc lại đồ, nàng từng bước đến gần Diệp Mặc, trong ánh nhìn của hắn, hai tay nàng đẩy ngã hắn xuống đất.
Cố giấu đi tia e lệ, hai chân kẹp giữa thân hắn, bàn tay mò xuống đũng quần, nhìn hắn tỏ vẻ khiêu khích.
- Coi như tôi trả thù lao trước cho anh vậy.
Vài cái hỏa cầu thuật, đem hai người này đốt thành một đống, nhưng lại không thể đốt xong. Diệp Mặc thở dài, cấp bậc hỏa cầu thuật của mình còn quá thấp, nếu luyện khí tới tầng ba, hắn một hỏa cầu thuật là có thể hoàn toàn khiến hai người này biến mất.
Tùy tiện một chưởng đào một cái hố thật lớn, đem hai người đá vào, lại một chưởng đẩy một ít đất lấp vào.
Hắn giết người chưa bao giờ chôn, nhưng lần này nhận mấy ngàn tệ, coi như làm công nhân một lần.
Diệp Mặc xử lý xong hai tên cướp này, cũng không trở về, trực tiếp hướng ngọn núi mà đi.
- Anh kia chờ một chút...
Người phụ nữ ở ven đường đợi một hồi cũng không thấy Diệp Mặc quay lại, lập tức chạy ra quốc lộ, cũng tiến vào rừng, lúc này mới phát hiện Diệp Mặc không ngờ vào núi rồi, chỉ có thể mơ hồ thấy bóng lưng của hắn. Nếu cô chậm một chút nữa, nói không chừng Diệp Mặc đã sớm đi không thấy bóng.
Diệp Mặc nghe thấy người phụ nữ kia quát to, liền ngừng lại. Thấy Diệp Mặc dừng lại, cô thật sự có chút kinh ngạc, theo cô thấy, Diệp Mặc là bởi vì sợ cô mới đi, nên nghe thấy tiếng kêu của cô hẳn là chạy càng xa càng tốt mới đúng, không nghĩ tới hắn không ngờ dừng lại.
Cô muốn nghĩ Diệp Mặc sợ cô mới dừng lại, nhưng người phụ nữ này biết Diệp Mặc không phải như vậy, hắn dường như ngay chút thần thái sợ hãi đều không có.
- Anh không sợ tôi?
Người phụ nữ đi tới trước mặt Diệp Mặc có chút ý tứ hàm súc nói.
Diệp Mặc kéo lại ba lô trên bả vai, thản nhiên cười nói:
- Cô sẽ giết tôi?
- Không, anh không có mạo phạm tôi, tôi không thích giết người.
Người phụ nữ này theo bản năng lắc đầu.
- Ồ, cô sẽ không giết tôi, tôi tại sao phải sợ?
Diệp Mặc dường như có chút kỳ quái nói.
Người phụ nữ này lại nhìn nhìn Diệp Mặc, một thanh niên bình thường, bộ dạng không xấu, còn có chút trắng nõn, quần áo rất sạch sẽ, thậm chí giống một học sinh. Phỏng chừng hơn hai mươi mốt chút, hơn nữa trên người cũng không có bất kỳ cái gì làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm. Cô vô số lần chạy trốn tử thần, có một loại cảm giác nhạy bén trời sinh, chính là có một loại trực giác phát hiện người khác lợi hại hơn so với cô, rõ ràng Diệp Mặc không phải loại người đó.
- Anh có lá gan rất lớn, tuy nhiên anh nếu không sợ tôi, anh muốn từ ngọn núi này chạy trốn để làm gì.
- Núi này là của nhà cô hay sao? Chẳng lẽ tôi không thể đi?
...
Người phụ nữ nhất thời nghẹn lời, tuy rằng Diệp Mặc nói lời có chút xung, nhưng cô không tức giận, mà là tiếp tục cười nói:
- Được rồi, coi như anh nói đúng, làm quen một chút đi, ta gọi là Văn Đông, chữ Văn trong kiến văn, chữ Đông trong đông giá.
- Diệp Mặc.
Diệp Mặc nói đơn giản tên của mình, hắn không biết người phụ nữ này vốn không quen biết tìm hắn làm gì.
- Anh có biết tại sao tôi phải gọi anh, hơn nữa còn muốn cùng anh làm quen không?
Văn Đông hỏi một câu, tuy nhiên cô không đợi Diệp Mặc trả lời, mà tự mình nói:
- Bởi vì tôi khá thích anh, vừa rồi anh cũng nhìn thấy, tôi không phải người bình thường, nếu anh nguyện ý, tôi có thể giới thiệu cho anh một sư phụ.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Giới thiệu sư phụ thì miễn đi, cô cũng thưởng thức qua, nếu như không có chuyện gì khác, tôi đi đây.
- Đừng nóng vội, xem ra anh vẫn không hiểu cường nhân thế giới này mạnh đến mức nào, nếu như vậy, việc thu đồ đệ đợi lát nữa nói sau. Tôi hiện tại có một cuộc làm ăn muốn làm, anh có hứng thú cùng đi với tôi hay không? Đương nhiên thù lao có thể nhiều hơn chôn hai cái xác rác rưởi này.
Cô gái này thấy Diệp Mặc cự tuyệt hảo ý của nàng, cũng không để ý, mà chậm rãi nói.
Thù lao? Diệp Mặc nghĩ thầm giúp người phụ nữ này xử lý hai cái xác rác rưởi đã thu mấy ngàn tệ, chính mình đang cần dùng tiền, nếu người phụ nữ này có thể cho hắn nhiều tiền hơn, giúp cô thêm một chuyện cũng không sao cả. Hơn nữa, hiện tại hắn đã luyện khí tầng hai, cũng không sợ người phụ nữ này sẽ đánh lén hắn. Chủ yếu là, một khi hắn bắt đầu tu luyện, sẽ không có thời gian đi kiếm tiền.
- Nói đi, chuyện gì, thù lao bao nhiêu?
Diệp Mặc đối với việc bao nhiêu tiền mới là điều hắn quan tâm nhất, nếu mà có được tiền, hắn không cần tiếp tục vì tiền mà phiền não nữa.
Văn Đông không trực tiếp trả lời, mà nói:
- Từ nơi này đi hướng bắc, chừng hai mươi dặm, còn có một quốc lộ trực tiếp đi thông điểm du lịch Tương Sơn Lĩnh, trong một công ty lữ hành nhỏ ở điểm du lịch tôi có hai cái rương, đến lúc đó anh chỉ phải giúp tôi mang hai cái rương đó theo, cùng tôi đi tới một cuộc giao dịch là được.
- Yên tâm, có tôi ở đây, anh sẽ rất an toàn. Đến lúc đó, anh chỉ phụ trách giao chiếc rương, không cần nói nhiều. Về phần thù lao, cho anh năm mươi ngàn, thế nào?
Đi xách cái rương được năm mươi ngàn, tiền này cũng quá dễ kiếm rồi, Diệp Mặc động lòng. Hắn cực khổ bán bùa, còn giúp người ta xem bệnh, dưới tình huống gặp thời cũng chỉ kiếm được mấy chục ngàn tệ mà thôi.
Về phần Văn Đông có bẫy hắn hay không, hắn căn bản cũng không sợ, hắn không tin có người có thể giết hắn, cho dù lợi hại hơn so với hắn, nếu hắn muốn đi, cũng không ai có thể ngăn cản.
- Được, tôi làm, tuy nhiên không thể đi nơi quá xa, ta còn muốn đi nơi khác.
Diệp Mặc gật gật đầu, hai lời chưa nói liền đồng ý.
Văn Đông thấy Diệp Mặc vui vẻ đáp ứng như thế, gật gật đầu nói:
- Rất tốt, anh là một người thẳng thắn, là một người làm được đại sự đấy, tôi thích loại người thẳng thắn này. Bất kể anh đi đâu, cũng sẽ không ảnh hưởng, nơi tôi đi giao dịch chỉ có mấy giờ đi đường, giao dịch kết thúc, đều không làm lỡ chuyện của anh một phút nào.
Thấy Diệp Mặc không nói gì nữa, Văn Đông cũng không nhiều lời, bắt đầu đi phía trước dẫn đường. Mặc dù là bên trong núi non trùng điệp, nhưng Văn Đông đi đứng rất nhẹ nhàng thoải mái, không thấy khó nhọc chút nào. Cô sợ Diệp Mặc theo không kịp, cố ý đi chậm lại, có thể sau khi phát hiện thể lực Diệp Mặc rất tốt, không có dấu hiệu theo không kịp, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.
Nếu không phải Diệp Mặc thoạt nhìn căn bản cũng không phải là người luyện võ, còn có hai tay thon dài trắng nõn, Văn Đông thậm chí hoài nghi Diệp Mặc cũng là người qua đường mà thôi.
Cả hai cùng đi vào rừng, tầm một tiếng thì dừng lại nghỉ ngơi, đơn giản trời đã tối.
Theo lời nói của Văn Đông thì giờ giao dịch chính là sáng mai, nếu như vậy hắn phải ngủ trong rừng một đêm.
Cũng may cả hai có mang ít lương khô, tìm được một bờ suối tắm rửa một chút.
Trong lúc Diệp Mặc đang đi lấy nước, hắn nghe thấy tiếng quẩy nước, sợ là người của Tống gia đuổi theo, hắn liền đi theo kiểm tra.
Nhưng đập trước mắt hắn là thân thể trần như nhộng của Văn Đông, cô đang tắm rửa bên bờ suối, thân hình bốc lửa ngay lập tức in vào mắt Diệp Mặc, hai vú căng mịn cùng núm vú hồng hào. Bên dưới là khe hẹp thần bí bị che khuất bởi đám lông l-n màu đen rậm rạp.
Chỉ có khuyết điểm là thân thể cô có vài vết sẹo khiến cơ thể mất đi tính cân đối.
Lần này con c-c hắn lại cứng lên, cũng khá lâu rồi hắn chưa gần gũi với con gái, sự bức bách trong người cũng được diệp bộc phát.
Diệp Mặc nhìn tên tiểu đệ thầm nguyền rủa, hắn biết nếu thằng nhóc này đã dậy thì không tìm được một cái l-n thì còn lâu mới chịu xuống.
Hết cách hắn đành đi đến, nghe tiếng bước chân Văn Đông lập tức quay đầu lại, sau khi thấy đó là Diệp Mặc thì cô liền thả lỏng, cũng không có che đây thân thể.
- Sao vậy, anh thích nhìn tôi tắm à.
- Không hẳn.
Diệp Mặc không ngờ nữ nhân này không chút che đậy phơi lộ cơ thể, thân hình này phải khiến bao nhiêu nam nhân phải thèm muốn, mặc dù khuôn mặt không xinh đẹp nhưng lại có cơ thể quá mê người.
Mắt Văn Đông dần hướng xuống đũng quần Diệp Mặc, thấy con c-c hắn đã trương phồng sau lớp quần, khuôn mặt nàng liền hơi ửng hồng.
- Cậu cũng không phải là đàng hoàng.
- Chuyện này không phải lỗi tôi.
Diệp Mặc đổ thừa tất cả tội lỗi cho “Cực Diễm Đồng Dương”, cảm thấy vì nó mà bản thân mới liên tục chịu khổ.
Văn Đông cũng không mặc lại đồ, nàng từng bước đến gần Diệp Mặc, trong ánh nhìn của hắn, hai tay nàng đẩy ngã hắn xuống đất.
Cố giấu đi tia e lệ, hai chân kẹp giữa thân hắn, bàn tay mò xuống đũng quần, nhìn hắn tỏ vẻ khiêu khích.
- Coi như tôi trả thù lao trước cho anh vậy.