Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 57 : Thị trấn Lưu Xà ở biên giới

Ngày đăng: 00:55 27/06/20

Người thanh niên này bị Diệp Mặc đá trúng, bay lên, trực tiếp đã rơi vào trên mặt thùng rác. Xem bộ dạng y ngồi trên thùng rác, nếu không phải cái mũi và miệng đang chảy máu, còn khiến người ta cho là y tự mình ngồi lên đấy.
Diệp Mặc bên này động tác lập tức kinh động đến mọi người, người đàn ông trung niên đang nói chuyện điện thoại xong cũng xoay người, ông quay người lại liền lập tức phát hiện tên trộm phía sau. Tuy nhiên tên trộm kia thấy người trung niên nhìn y, lại không thấy kinh hoảng chút nào, mà là thu hồi con dao nhỏ kẹp trên ngón tay, xoay người cùng hai thanh niên khác gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Ngoài tên thanh niên bị Diệp Mặc đá lên thùng rác kia, bọn họ không ngờ tổng cộng là bốn người.
- Tiểu tử, mày muốn chết. Lên, đánh hắn đi.
Một gã thanh niên cầm dao găm, một tiếng gầm lên đi đầu liền xông về phía Diệp Mặc. Còn lại hai người cũng không chút lựa chọn xông về Diệp Mặc, chỉ có tên ngồi trên thùng rác, trên mặt còn chảy máu trong lòng là vô cùng hoảng sợ.
Hắn đương nhiên biết mình sao lại thế này, người trẻ tuổi kia một cước đá lên trên mặt y, không ngờ khiến y không tự chủ được bay lên ngồi ở trên mặt thùng rác. Việc này nghĩ cũng không dám nghĩ, dường như có một loại lực lượng đưa y lên. Nếu Diệp Mặc đá vào lồng ngực của y, mới khiến cho y bay lên, có lẽ y sẽ không có kinh hãi như vậy.
Nhưng y lập tức liền phản ứng lại, người thanh niên này tuyệt đối không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc, nhưng y muốn gọi đồng bọn dừng lại thì đã muộn, bởi vì đồng bọn của y đã xông tới.
Người trung niên dường như hiểu rõ, người trẻ tuổi kia hẳn là thấy tên trộm trộm ví tiền của ông, bị đồng lõa của tên trộm trả thù. Mặc dù có lòng đi lên giúp một chút, bất đắc dĩ chính ông lại không biết công phu gì, thời điểm đang muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, thì một cảnh tượng xuất hiện khiến ông không thể tin được.
Người trẻ tuổi kia lại một cước bay lên, đem tên cầm dao găm đá bay, hơn nữa dao găm của y không biết như thế nào cắm ở trên đùi của mình. Cái này cũng chưa tính, nơi tên cầm dao găm bay tới chính là trên đầu tên đang ngồi trên thùng rác kia.
Sau đó ông ta lại thấy người trẻ tuổi kia bay người lên một cú xoáy chân, đem hai gã thanh niên khác, bao gồm tên thanh niên muốn trộm tiền ông, cùng nhau đá bay. Hai tiếng răng rắc vang lên, cũng không biết đá gãy cái gì, chỉ biết là hai gã tên trộm kêu thảm thiết một tiếng, cùng bị đá đến phía trên thùng rác, bốn người tạo thành một đống người, đem thùng rác đè rơi xuống đất, phát ra một tiếng 'cạch'.
Người trung niên hớp một ngụm khí lạnh, nếu ông không phải tận mắt nhìn thấy động tác của Diệp Mặc, mà là nhìn thấy trong video, ông khẳng định nghĩ đây là kỹ thuật do máy tính làm, đây quả thực giống như đóng phim.
- Cặn bã.
Diệp Mặc bỏ lại hai chữ nghênh ngang rời đi, người đứng nhìn xung quanh lúc này mới phản ứng lại. Nhìn bốn tên trộm nằm trên đất, không ngờ đều vỗ tay. Dù sao tên trộm này cũng không nhúc nhích được rồi.
Bốn người dường như cũng biết nếu cảnh sát đến đây sẽ không tốt, nên giãy dụa đứng lên, cũng không để ý vết máu trên người, một đám dắt díu lấy nhau đi ra ngoài.
- Vị bằng hữu kia xin dừng bước, vừa rồi cảm ơn cậu.
Người trung niên kia đuổi theo đến đường lớn gọi Diệp Mặc, liên tục cảm ơn.
Diệp Mặc khoát tay áo nói:
- Cũng không có gì, tôi cũng không phải cố ý giúp ông, là đám người cặn bã này chủ động trêu chọc tôi.
Nói xong xoay người lần nữa muốn đi.
- Là như vậy, tôi gọi là Trác Ái Quốc, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm, không biết bằng hữu có nguyện ý hay không?
Thấy thân thủ Diệp Mặc như thế, Trác Ái Quốc lập tức liền nổi lên tâm tư.
- Không có hứng thú.
Diệp Mặc chỉ có ở lại Hàm Sơn này một đêm, ngày mai sẽ rời đi. Người này mời hắn ăn cơm nhất định là có chuyện gì, việc gì cũng không quan trọng bằng việc hắn đi Quế Lâm tìm chỗ tu luyện.
Thấy Diệp Mặc xoay người muốn đi, Trác Ái Quốc có chút nóng nảy, vội vàng đuổi theo nói:
- Là như vậy, cậu chỉ cần cùng tôi đi Quế Lâm, thù lao bao nhiêu tiền cậu cứ nói.
Theo Trác Ái Quốc thấy, cách ăn mặc quần áo của Diệp Mặc không giống như kẻ có tiền, nếu dùng tiền để đả động hắn là không còn gì tốt hơn. Nhưng ông không biết nếu Diệp Mặc không phải vừa lúc muốn đi Quế Lâm, mà trên người bây giờ có hơn năm mươi ngàn tệ, cho dù Trác Ái Quốc xuất ra một triệu hắn cũng sẽ không động lòng.
Quế Lâm? Diệp Mặc dừng bước, nơi hắn muốn đi cũng chính là Quế Lâm, nếu như là tiện đường lại có tiền, hắn cũng không phải để ý, tuy nhiên nếu giống như cô gái tên Văn Đông kia, khiến hắn đi làm cái chuyện nguy hiểm, vậy miễn đi. Tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng không muốn gặp một người, liền bị kéo đi làm tay đấm. Dù sao hiện tại hắn có chứng minh thư, cũng không sợ mua không được vé máy bay.
- Được rồi, đi nói chuyện.
Diệp Mặc nghĩ thầm rằng tối nay cũng đi không xong, đi nói chuyện cũng tốt.
Hai người tìm một quán café yên tĩnh ngồi xuống, Trác Ái Quốc trực tiếp nói thẳng:
- Kỳ thật tôi chỉ là lâm thời muốn đi Quế Lâm có chút việc gấp, chính là đi tới chỗ Đầu Xà của thị trấn Lưu Xà trao đổi một thứ. Chỉ có điều Lưu Xà cái chỗ kia còn phải đi qua Quế Lâm, hơn nữa nơi đó thật sự là rất rối loạn.
- Vốn tôi ở chỗ này chờ người tới cùng đi với tôi, nhưng thấy thân thủ bằng hữu so với người của tôi lợi hại hơn nhiều, nếu cậu nguyện ý đi theo tôi đến Quế Lâm, thù lao cậu có thể nói. Lưu Xà kỳ thật đã không thuộc về Quế Lâm rồi, nếu tôi xuống từ sân bay Điền Lĩnh của Quế Lâm, còn phải ngồi mấy giờ ô tô mới có thể đến Lưu Xà.
- Cậu biết đấy từ Hàm Sơn trực tiếp bay đến Quế Lâm là không có bất cứ vấn đề gì, nhưng Lưu Xà gần biên giới một số quốc gia, lại là chỗ ở dân tộc thiểu số. Nói trị an loạn, kỳ thật không có trị an.
Nói xong Trác Ái Quốc rất chờ mong nhìn Diệp Mặc, có một câu ông còn chưa nói, cái chỗ kia căn bản chính là nơi tụ tập thổ phỉ lang thang và kẻ liều mạng của các quốc gia, giết người ẩu đả gần như mỗi ngày đều có.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, hắn chỉ biết đi Quế Lâm, nghe nói Quế Lâm là thành phố biên giới, nếu bị Tống gia phát hiện, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể xuất cảnh. Lưu Xà nơi này hắn chưa từng nghe nói qua, hơn nữa nghe Trác Ái Quốc nói Lưu Xag gần với đường biên giới, về phần hỗn loạn hay không, hắn căn bản cũng không để ở trong lòng.
Nghĩ một lát Diệp Mặc nói:
- Là như vậy, kỳ thật tôi cũng muốn đi Quế Lâm, tôi đi Quế Lâm chính là muốn tìm một cơ hội phát triển. Nhưng tôi cũng là lần đầu tiên đi Quế Lâm, nghe ông nói Lưu Xà càng gần đường biên giới, như vậy tôi nghĩ Lưu Xà nơi đó cơ hội phát triển hẳn là lớn hơn nữa. Về phần thù lao, tôi không cần, nếu ông ở Lưu Xà có chỗ quen thuộc, lưu ý cho tôi một chút là được.
Trác Ái Quốc nghe Diệp Mặc nói xong, liên vội vàng khoát tay nói:
- Ngàn lần không nên tới Lưu Xà để phát triển, nếu cậu muốn buôn bán hay những thứ khác vẫn nên ở lại Quế Lâm. Quế Lâm tôi cũng có người quen, hơn nữa tôi có một căn nhà, hiện tại cũng không dùng được, hoàn toàn có thể tặng cho cậu. Tôi đi Lưu Xà là không còn cách nào mới đi, có sự lựa chọn khác tôi tuyệt đối sẽ không đi tới đó.
Diệp Mặc thản nhiên cười nói:
- Gặp nguy hiểm mới có kỳ ngộ, tôi đã quyết định đi Lưu Xà rồi.
Thấy Diệp Mặc tâm ý đã quyết, Trác Ái Quốc cũng không khuyên bảo nữa, dù sao Diệp Mặc là cao thủ. Lập tức nói:
- Không có vấn đề, ở Lưu Xà tìm một chỗ tôi vẫn có thể đấy.
Trác Ái Quốc trong lòng hiểu được, Lưu Xà chỗ đó ông nghe nói qua, tuy rằng rất đen, nhưng chỉ cần có tiền mở đường, vẫn là có thể nói chuyện đấy.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Tôi làm kinh doanh có chút phi pháp, địa điểm phải càng hẻo lánh càng tốt.
Trác Ái Quốc há miệng thở dốc, cuối cùng không nói ra, ông dựa vào kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn kinh doanh, đương nhiên nhìn ra Diệp Mặc không phải hạng người gian xảo, nhưng lời hắn nói đều có chút hương vị xã hội đen.