Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Sắc Bản

Chương 74 : Rắn mắt xanh

Ngày đăng: 09:09 20/07/20

Trong lều vải, Lô Lâm nhìn Trì Uyển Thanh giống như có tâm sự nói:
- Uyển Thanh, cô cảm thấy Diệp Mặc con người này như thế nào?
- A...
Đang nghĩ ngợi, tâm tư Trì Uyển Thanh bị Lô Lâm đánh trở tay không kịp, tuy nhiên a một tiếng, lập tức liền phản ứng lại, trầm mặc một hồi mới lên tiếng:
- Em cảm thấy được anh Diệp là người tốt, hơn nữa hắn rất có bản lĩnh, có một loại, có một loại...
Trì Uyển Thanh có một loại mãi cũng không đem có một loại cảm giác nói ra.
- Uyển Thanh, cô vào quân đội đã hơn ba năm, tôi đương nhiên biết cô tại sao vào quân đội. Nhưng con gái lớn cuối cùng cũng phải tìm chỗ tá túc đấy, cô ở trong quân đội cho tới bây giờ cũng không có cảm tình với bất kỳ người đàn ông nào. Ba năm trước đây cô là vì tránh né việc hôn nhân mà cha cô sắp đặt, có lẽ còn là bởi vì chuyện của mẹ cô mới gia nhập quân đội. Hiện giờ ba năm đã qua, chẳng lẽ cô cả đời như vậy ư? Đôi khi hạnh phúc đến, cũng đừng có cự tuyệt.
Nói tới đây Lô Lâm từ từ thở dài.
Sau một lúc lâu mới tiếp tục nói:
- Năm tôi tốt nghiệp trường trung cấp, vừa vặn mười chín tuổi, tuổi thanh xuân thật đúng là thời điểm tốt. Tôi vừa mới tham gia công tác, ngay tại đoàn văn công tỉnh. Tôi gặp anh ta, anh ta là một người đàn ông anh tuấn đẹp trai và phong độ, chẳng những là tôi, những cô gái văn công khác trong đoàn cũng thầm yêu trộm nhớ anh ta, tôi đương nhiên không ngoại lệ.
- Nhưng anh ta cố tình đối với tôi không tệ, hơn nữa còn không chỉ một lần hẹn tôi đi ra ngoài. Nửa năm sau, anh ta hướng tôi cầu hôn rồi. Lúc ấy tôi mới mười chín tuổi, đối mặt một người đàn ông hai mươi bảy tuổi cầu hôn, tôi có chút không biết phải làm sao. Tuy rằng tôi rất thích anh ta, nhưng tôi chỉ có thể nói cho hắn biết tôi còn nhỏ, bảo anh ta từ từ. Lại nửa năm sau, ngày sinh nhật tôi hai mươi tuổi, hắn lại cầu hôn tôi, tôi lại muốn từ từ. Bởi vì tôi cảm giác mình thật sự quá nhỏ, không dám tạo thành một gia đình.
- Nhưng từ ngày đó về sau, tôi không còn thấy anh ta nữa, anh ta đi rồi. Tôi lại đợi một năm, cũng không có tin tức của anh ta, lúc ấy tôi đã nghĩ, chỉ cần anh ta xuất hiện, tôi lập tức đồng ý cùng anh ta kết hôn. Nhưng anh ta không xuất hiện, tôi cũng không có lòng dạ nào mà đi làm, liền gia nhập quân đội.
- Uyển Thanh, đôi khi cơ hội chỉ có một lần, mất đi sẽ không trở lại nữa. Tin tưởng chị Lâm đi, tôi ở quân đội gặp qua muôn hình muôn vẻ các loại người, Diệp Mặc người này, tôi thoạt nhìn không giống hạng người gian xảo, ánh mắt của hắn không có cảm giác né tránh, chỉ là nghèo chút mà thôi.
- Dựa vào của cải nhà của cô còn để ý hắn nghèo hay giàu sao? Hơn nữa có câu nói 'Đừng nên coi thường người trẻ tuổi”, tôi nghĩ nếu cô thích người giàu có thì năm đó cô cũng sẽ không cự tuyệt ý tứ của người nhà cô để vào quân đội rồi.
Nói xong Lô Lâm sâu kín thở dài, không biết có phải nghĩ tới chuyện năm đó hay không.
- Chị Lâm, kỳ thật em đối với anh Diệp không phải giống như chị nghĩ đâu, ý của em là... Ôi, dù sao em cũng nói không rõ ràng. Không thèm nghe chị nói nữa, em đi xem anh Diệp
Nói xong Trì Uyển Thanh đứng lên muốn đi ra.
- A, Uyển Thanh, chân của cô có thể đi bộ.
Lô Lâm ngạc nhiên chỉ vào chân Trì Uyển Thanh nói.
- Đúng vậy, kỳ thật anh Diệp trị liệu không lâu là có thể đi bộ, chỉ là thời gian dài quá có đau một chút...
Trì Uyển Thanh nói tới đây, dường như nghĩ tới cái gì, cũng không dám nói tiếp nữa, vội vàng chạy ra ngoài. Cô bỗng nhiên cảm giác được trên mặt có chút nóng bỏng, ngượng ngùng tựa hồ bị người khác bắt được nhược điểm.
Nhìn Trì Uyển Thanh đã chạy ra ngoài, Lô Lâm dường như có chút sợ run. Uyển Thanh có chút giống mình năm đó, nhưng Diệp Mặc lại không có chỗ nào giống với người điện thoại năm đó mà mình gặp.
Diệp Mặc lúc này đang ngồi trầm tư trên một tảng đá cách đó không xa, kỳ thật hắn đang dùng thần thức phục hồi tấm bản đồ hôm nay. Hướng đường đi trên bản đồ đã được Diệp Mặc hồi tưởng vô số lần, kết hợp với vài từ ngữ mà Trì Uyển Thanh hôm nay đã giúp hắn phiên dịch, quả thật chính là trong sa mạc Takla Makan.
Tuy rằng sa mạc Takla Makan hắn chưa từng tới, nhưng bản đồ Hoa Hạ, hắn đã từng tỉ mỉ xem qua, địa vực chủ yếu vẫn rất rõ ràng. Tuy nhiên cái khố hồ kia là chỗ nào, hắn vẫn không có bất kỳ ấn tượng gì. Còn có 'Thánh môn' là vật gì?
'Tử tâm đằng' thì Diệp Mặc biết rõ, là một loại linh mộc của rất nhiều đan dược mà trong thời kỳ luyện khí cần dùng đến, tuy rằng điều kiện sinh trưởng không hà khắc, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không sinh trưởng trong sa mạc. Bởi vì thời điểm sinh trưởng của loại linh mộc này rất cần tới nước.
Sa mạc Takla Makan là sa mạc lớn nhất của Hoa Hạ, số lượng mưa một năm chia đều không đến một trăm millimet, thậm chí có năm chỉ có mấy millimet, loại linh mộc này làm sao có thể sinh trưởng ở chỗ này?
Tuy Diệp Mặc đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng Trì Uyển Thanh vừa ra tới là hắn biết rồi, khẽ mỉm cười, trong lòng tự nhủ cô bé này thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng tựa hồ lại dính lấy mình.
Trì Uyển Thanh chính không biết nên đi và chào hỏi Diệp Mặc như thế nào, thấy Diệp Mặc quay đầu cười với cô. Trong lòng thả lỏng, vội vàng bước nhanh tới.
Thời điểm Trì Uyển Thanh mới vừa đi tới phía sau Diệp Mặc, sắc mặt nàng bỗng nhiên đại biến, một con rắn màu xám có ánh mắt lục quang hiện ra không ngờ lao đến phía sau lưng Diệp Mặc.
Không ổn rồi, Trì Uyển Thanh nghe nói rắn đầu tam giác đều có độc, nhưng đầu rắn này chẳng những là tam giác, hơn nữa tam giác còn rất nhọn. Thậm chí không hề nghĩ ngợi, Trì Uyển Thanh liền trực tiếp chụp một cái phía sau lưng Diệp Mặc.
Con rắn tam giác mắt màu lục phát động công kích trong nháy mắt, Diệp Mặc liền cảm thấy được, nếu Trì Uyển Thanh không nhào đầu về phía trước, hắn đương nhiên là có biện pháp tránh đi, nhưng lúc này muốn kéo Trì Uyển Thanh ra quả thật không thể nào.
Con rắn tam giác mắt màu lục gần như là cùng Trì Uyển Thanh đồng thời tới, Trì Uyển Thanh ngay tại phía sau lưng Diệp Mặc, mà con rắn mắt màu lục cách đó mấy mét trờn qua, không ngờ đồng thời tới, có thể thấy được tốc độ của con rắn mắt màu lục này rất nhanh. Chuẩn xác cắn vào sau lưng Trì Uyển Thanh, Diệp Mặc trong lòng cả kinh, tuy nhiên cũng không đặc biệt khẩn trương, hắn không tin mình một vết thương rắn độc cũng trị không được.
Xoay người đem Trì Uyển Thanh ôm vào trong lòng ngực, Diệp Mặc thấy con rắn tam giác mắt màu lục dừng lại theo dõi hắn cách đó không xa, lại vẫn muốn phát động lần công kích thứ hai. Xem ra con rắn này là nhằm vào hắn, Diệp Mặc trong lòng tức giận, dương tay vút ra ba chiếc đinh sắt.
“Xoẹt xoẹt” hai tiếng trầm đục, đinh sắt không ngờ không đâm thủng đầu con rắn mắt màu lục. Hai cái đinh sắt trượt ra ngoài da của nó, chỉ có một cái trúng tạo nên vết máu. Mà con rắn mắt màu lục dường như hiểu rằng người trước mắt không dễ chọc vào, xoay người 'Vụt' một cái liền biến mất tăm mất tích.
Không xong rồi, đây không phải rắn. Diệp Mặc đầu tiên phản ứng lại, thấy Trì Uyển Thanh trong lòng ngực sắc mặt đã một mảnh u ám.
Độc khí thật là lợi hại, Diệp Mặc trong lòng lại thầm kêu không ổn.
Lúc này bọn người Lô Lâm và Quách Khởi đã đi ra, thấy thế đều biết rằng Trì Uyển Thanh bị rắn cắn rồi, hơn nữa là rắn kịch độc.