Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1018 : Đừng tỏ ra ưu việt

Ngày đăng: 05:57 22/04/20


Cùng lúc, Diệp Mặc nhìn thấy một tu sĩ Kim Đan không có cánh tay trái ngồi trên boong thuyền trong đám người. Một tên tu sĩ khác đứng cách y mười mấy trượng phía ngoài, trên đầu người này có một thanh phi kiếm đang bay lơ lửng, hiển nhiên nó vừa chém đứt cánh tay cùa tu sĩ đang ngồi.



Điều khiến Diệp Mặc kỳ quái là tu sĩ bị chém đứt cánh tay có tu vi Kim Đan tầng chín, mà tu sĩ đang điều khiển phi kiếm kia chỉ có Kim Đan tầng tám mà thôi. Hơn nữa tuổi của y thoạt nhìn cũng không lớn, lại thêm mái tóc dài càng làm có vẻ phiêu diêu hơn.



Càng làm cho Diệp Mặc kinh ngạc là tên tu sĩ bị chém đứt cánh tay cũng không phải không có sức trả đòn, chỉ có điều y lại cúi đầu, thậm chí không dám nhìn người kia một cái. Dường như tu sĩ trẻ tuổi chém đứt tay y là đã nể mặt y lắm rồi.



Người vây xem hoi tránh ra một chút, hơn nữa boong tàu rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả sân bóng.



-    Mày, đem cánh tay đứt đó mang lại đây.



Tu sĩ trẻ tuồi thấy cánh tay roi trước mặt Diệp Mặc, lập tức chỉ một ngón tay vào Diệp Mặc lạnh giọng nói. Từng ừận sát ý phát ra theo câu nói cùa y, giống như một thanh kiếm băng xâm nhập vào cơ thể, làm người ta rất không thoải mái.



Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Mặc, lại nhìn yề phía sau hắn. Diệp Mặc cũng quay đầu nhìn lại, nơi hắn đi ra là khoang thuyền bình thường. Trong lòng có chút hiểu được, phòng chừng người này thấy mình đi ra từ khoang thường nên nghĩ dễ bắt nạt, muốn lập uy.



Tuy nhiên, chỉ là một Kim Đan tâng tám cũng dám lập uý trước tu sĩ Kim Đan tầng chín hậu kỳ, đây cũng là lần đầú tiên Diệp Mặc thấy



Diệp Mặc không muốn gây chuyện, nhưng hắn cũng chẳng sợ gì. Cho dù là khi nhìn thấy Phùng Lão Thực, tuy hắn rất khẩn trương, nhưng nếú Phùng Lão Thực muốn giết hắn thì hắn cũng sẽ phản kháng lại một phen, chứ đừng nói là tên chỉ có Kim Đan tầng tám này rồi. Nếu tên kia không gọi thì nhiều nhất hắn chỉ đứng đây xem náo nhiệt mà thoi.



Diệp Mặc nhặt cánh tay dưới đất lên, ném về phía tên tu sĩ cụt tay kia. Cánh tay đứt giống như có mắt vậy, chuẩn xác chắp lên chỗ bị chém xuống.



Tu sĩ cụt tay không ngờ rằng lại cổ người giúp y nhặt lại cánh tay bị chém xuống, cảm kích gật đau với Diệp Mặc, nhưng lại kèm theo ánh mắt xin lỗi. Sau đó mói lây vài viên đan dược ra ăn vào, rôi liên tiêp thi triển mây pháp thuật trên chô cụt tay. Y chỉ lo chừa thương, vân không hê dám nhìn tên tu sĩ trẻ tuồi.



Tên tu sĩ Kim Đan tầng tám không ngờ rằng Diệp Mặc lại nhặt cánh tay đưa cho người bị mình chém đứt kia, hiên nhiên đây là đang chống đối y, sắc mặt lập tức ừờ nên khó nhìn.



-    Mày muốn chết...




Diệp Mặc thất kinh, hắn đã coi thường tên Điền Ngạo Phong này rồi. Có thể nói, tên này là tu sĩ Kim Đan mạnh nhất hắn từng gặp, mà đối phương mới chỉ là Kim Đan tầng tám mà thôi. Quả nhiên Nam An châu nội tình thâm hậu, ngọa hổ tàng long, mạnh hơn Bắc Vọng châu rất nhiều.



Trước đó, tu sĩ Kim Đan lợi hại nhất mà Diệp Mặc từng gặp là Mạc Thiên Lý, nhưng khi đó tu vi của hắn mới chỉ là Kim Đan trung kỳ. Nếu hiện giờ gặp phải Mạc Thiên Lý thì chỉ cần vài đao là có thể phá “sợi tơ Ác Hồn” đó.



Còn Điền Ngạo Phong này ăn một đao của hắn mà không hề rơi xuống hạ phong, có thể thấy được tuy chỉ Kim Đan tầng tám thôi nhưng Điền Ngạo Phong đã lợi hại hơn Mạc Thiên Lý rất nhiều.



Hử? Thấy một kiếm của mình không ngờ lại bị đối phương chặn lại, hơn nữa thoạt nhìn còn rất thoải mái, giống như không hề phí chút sức lực nào vậy, trong lòng Điền Ngạo Phong lúc này cũng thất kinh, lúc nào mà trong số các tu sĩ Kim Đan xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy? Chẳng lẽ tên này cũng là đệ tử nòng cốt của đại môn phái nào đó sao?



Thật ra đúng như y nghĩ, tuy chiêu thứ nhất của y và Diệp Mặc nhìn như cân sức cân tài, nhưng Diệp Mặc lại không thật tâm ra chiêu. Nói trắng ra là trong lòng Diệp Mặc còn coi thường tên Điền Ngạo Phong này.



- Mày là ai?



Điền Ngạo Phong không tiếp tục ra chiêu, nhìn chằm chằm Diệp Mặc lạnh giọng hỏi. Y là đệ tử thiên tài của Lôi Vân tông, Kim Đan tầng bốn đã tiến vào Kim Đan danh nhân đường, để lại tên trên Bia đề danh Kim Đan. Hiện giờ y đã là Kim Đan tầng tám, có thể nói cả Nam An châu đã không có bao nhiêu tu sĩ Kim Đan có thể mạnh hơn y. Mà mấy người đó y đều có thể kể tên ra, nhưng Diệp Mặc lại không hề ở trong số đó.



Diệp Mặc búng một cái lên Tử Đao, lười nhác nói:



- Đừng nói nhảm, muốn đánh thì đánh đi. Tính ưu việt vừa rồi của mày đâu rồi?



Bị lời nói của Diệp Mặc chọc giận, Điền Ngạo Phong hừ lạnh một tiếng, há miệng phun ra một viên châu màu xanh. Lúc vừa xuất hiện, viên châu này còn nhỏ như quả nhãn, nhưng đảo mắt một cái đã lớn bằng nắm tay, mà tốc độ lớn lên lại ngày càng nhanh.



Chẳng lẽ muốn tự nổ Kim Đan? Không thể nào? Chỉ vừa mới bắt đầu đánh thôi mà, hạt châu màu xanh kia cũng không giống Kim Đan



Vừa nghĩ tới đây, Diệp Mặc đã nghe thấy Điền Ngạo Phong hét một tiếng “Lâm” thật lớn, đồng thời đánh ra mấy đường pháp quyết.