Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1039 : Người phụ nữ âm hồn không tan

Ngày đăng: 05:57 22/04/20


- Không phải, em nguyên danh gọi là Trình Na Na. Lúc Đông Phương Vượng muốn mời em gia nhập Đông Phương gia, em đúng là toàn tâm toàn ý trợ giúp Đông Phương Vượng làm việc. Em cho là viễn cảnh Đông Phương Vượng miêu tả cho em rất chân thật, thậm chí em ở chung một chỗ với Tử Phong cũng là vì hiệu quả và lợi ích



Đông Phương Na Na tựa hồ biết Diệp Mặc rất là chán ghét cô, cô không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc, chỉ thấp giọng nói rằng:



- Sau đó Tử Phong cứu em, mang em rời khỏi Lạc Nguyệt, em mới hiểu được Tử Phong đối với em có ý nghĩa thế nào. Em ở Lạc Nguyệt làm rất nhiều chuyện, Tử Phong đều nuông chiều em, kỳ thực anh ấy đối với chuyện của em cũng không phải là không biết chút nào. Chỉ là anh ấy chẳng bao giờ trách cứ em, không có anh ấy, em cũng không là gì, em, em...



Diệp Mặc trong lòng thầm than, Tử Phong quá mức trọng tình cảm, cũng có chút giống mình. Thế nhưng chính mình còn có thể phân biệt cái gì là chủ yếu, cái gì là thứ yếu, mà sự sủng ái của Tử Phong đối với Trình Na Na thực sự là không thể nói nổi. Thậm chí biết rõ Trình Na Na làm sai, vẫn để mặc cô làm.



Thế nhưng Diệp Mặc cảm giác Trình Na Na không nói sai, cảm giác của hắn luôn luôn rất chuẩn, xem ra bây giờ Trình Na Na đối với Tử Phong đúng là chân tâm thật ý.



Trầm mặc trong chốc lát, Diệp Mặc lúc này mới hỏi:



- Cô làm thế nào nhận ra tôi?



Diệp Mặc trong lòng thực sự kỳ quái, khí tức và hình dạng của hắn đều hoàn toàn thay đổi, Trình Na Na chỉ từng gặp hắn một lần, hơn nữa tu vi cũng rất thấp, làm thế nào lại có khả năng liếc mắt một cái liền nhận ra hắn?



Trình Na Na cúi đầu nói rằng:



- Trong nháy mắt anh kéo em, em thấy được sự phẫn nộ và thương tiếc trong mắt anh, ánh mắt đó cùng với ánh mắt lúc đầu ở thành Lạc Nguyệt khi anh nhìn Tử Phong và em là như nhau. Em vĩnh viễn không quên được ánh mắt kia, em lúc đó liền biết là đại ca...



Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc biết lúc đó hắn căn bản là không nghĩ tới bất cứ sự tình gì. Hắn trong một khắc đó chỉ nhớ tới Diệp Tử Phong, Trình Na Na là vợ của Tử Phong, cô đi theo phía sau tu sĩ Nguyên Anh khác, bộ dạng giống như một chú chim nhỏ nép vào người, hơn nữa Tử Phong cũng không thấy đâu. Diệp Mặc há có thể không phẫn nộ, há có thể không thất vọng đối với Trình Na Na?



Thấy Diệp Mặc trầm mặc không nói, Trình Na Na bỗng nhiên nói rằng:



- Đại ca, em muốn rời khỏi Vô Lượng Hải, cùng anh đi tìm Tử Phong.



Diệp Mặc lắc đầu nói rằng:


Nói xong xoay người rời đi, cũng không biết cô mắng ai.



Diệp Mặc có thể không tiếp xúc cùng Lăng Hiểu Sương, hắn tận lực không muốn tiếp xúc cùng người phụ nữ này. Bởi vì người phụ nữ rất có thể sẽ nhận ra hắn là ai, môt khi bị người phụ nữ này biết hắn chính là Diệp Mặc người đêm hôm đó sau khi đề danh liền lập tức rời đi, nói không chừng sẽ thêm sóng gió.



Thế nhưng Diệp Mặc không muốn nói nhiều, không có nghĩa là Trình Na Na không muốn nói nhiều. Cô bị người phụ nữ khác mắng một câu Không biết xấu hổ, đương nhiên khó chịu, không đợi Lăng Hiểu Sương đi xa, cô liền lập tức nói lại một câu:



- Cô mới là không biết xấu hổ.



Lăng Hiểu Sương nghe được Trình Na Na mắng cô, trong lòng giận dữ, cô đứng thứ hai trong mười mỹ nữ Nam An, không biết bao nhiêu người tán tụng cô, ước ao cô, lấy lòng cô. Ngày hôm nay lần đầu tiên cô bị người khác mắng cho là không biết xấu hổ, đây quả thực là làm nhục cô rồi.



Thế nhưng nghĩ lại là do mình chửi mắng người ta trước nên lập tức hừ lạnh một tiếng, lắc mình một cái liền biến mất không thấy.



Thấy Lăng Hiểu Sương không còn dây dưa, Diệp Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trình Na Na chẳng qua là đối với một mảnh thâm tình của Tử Phong, tính cách cũng thay đổi không ít, nhưng không có nghĩa là cô nguyện ý chịu thiệt.



Sau khi bảo Trình Na Na trước tiên rời đi, Diệp Mặc còn đi tới Vu Dương Khí Các. Nếu đã gặp Lăng Hiểu Sương, hơn nữa cô cũng không có dây dưa, Diệp Mặc quyết định trước tiên đem hộ giáp phòng ngự thu vào tay rồi nói sau.



Bên trong Vẫn Chân Điện cao thủ nhiều như mây, đều là tu sĩ thiên tài, Diệp Mặc tuy rằng tự phụ, nhưng cũng không có ý nghĩ mình có thể càn quét tất cả, có thể chuẩn bị được thứ gì thì cứ chuẩn bị



Trước kia khi Diệp Mặc nghe lời giới thiệu của Hứa Xương Cát, cho rằng Vu Dương Khí Các khẳng định không người nào. Nhưng là Diệp Mặc lúc đến nơi này, mới phát hiện ý nghĩ của mình là sai lầm lớn.



Vu Dương Khí Các vị trí rất hẻo lánh, hơn nữa cũng không lớn, chỉ có ba bốn mươi mét vuông mà thôi, bên rìa khí các có bốn cái ghế, nói cách khác nơi này nhiều nhất chỉ có thể tiếp đãi bốn khách hàng.



Phía trước mỗi cái ghế có một cái bàn vuông nhỏ, cái bàn vuông kia hiển nhiên là chỗ để cho khách hàng xem xét pháp bảo. Nơi này thay vì nói là một khí các, còn không bằng nói là một tiểu điếm.



Khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc là, lúc hắn tới, bốn cái ghế đã có ba người ngồi, nếu như không phải còn một ghế, hắn thậm chí còn phải ở bên ngoài đợi.



Ba tu sĩ ngồi đó khi Diệp Mặc tiến vào, liền sử dụng thần thức tùy ý quét một chút, liền không để ý, mà cúi đầu ngồi ở vị trí của mình, tựa hồ đang chờ cái gì đó...