Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1063 : Phẫn nộ khi gặp cố nhân
Ngày đăng: 05:58 22/04/20
Vào lúc này, tất cả các tu sĩ đang có mặt trong cấm địa Vẫn Chân đều bị truyền tống tới Vẫn Chân điện tầng bốn. Trước đó Diệp Mặc thấy có khoảng sáu bảy trăm tu sĩ tiến vào, cộng thêm số tu sĩ tiến vào sau, Diệp Mặc phỏng chừng ít nhất cũng phải hơn một nghìn người. Thế nhưng Diệp Mặc phát hiện sau khi mọi người bị truyền tống ra, tối đa cũng chỉ khoảng hai ba trăm người. Có thể thấy được cấm địa Vẫn Chân tuy rằng không có thái quá như lời Quách Kỳ Phàm nói, nhưng số lượng tu sĩ đã ngã xuống cũng rất đáng sợ.
Hơn nữa Diệp Mặc biết trình độ của các tu sĩ tiến nhập vào cấm địa Vẫn Chân là tương đối cao, nếu như ngay cả tu sĩ có tu vi Kim Đan cũng đi vào mà nói, Diệp Mặc phỏng chừng chắc chỉ còn lại hai mươi người, tuy rằng bây giờ hơn một chút, thế nhưng lời nói này cũng không có sai.
Song song Diệp Mặc cũng biết việc phi thiên trong cấm địa Vẫn Chân là không có quan hệ, những người tiến nhập cấm địa có thể phi thăng so với những tu sĩ phổ thông có tính khả thi hơn nhiều. Trước không nói đến việc các tu sĩ chiếm được cái gì bên trong cấm địa, cho dù là có những thứ không tầm thường như "Cửu Thái Liên", linh đàm thì cũng không phải là thứ muốn là gặp được.
Diệp Mặc thấy Duẫn Phán Điệp đang nhìn xung quanh, càng không dám dừng lại, triển khai thân hình nhanh chóng đi xa.
Không chỉ Diệp Mặc, rất nhiều tu sĩ sau khi tới tầng tư cũng đều rất nhanh rời đi.
Diệp Mặc sau khi phi độn rất xa, đột nhiên nhớ tới hai gã tu sĩ Hư Thần lúc trước tiến nhập cấm địa Vẫn Chân tựa hồ không có đi ra, mặc dù "Không gian đao gió" và "Không gian loạn lưu" rất lợi hại, thế nhưng cũng không đến mức ngay cả tu sĩ Hư Thần cũng không ra được?
Những ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên trong đầu về phần tu sĩ Hư Thần có đi ra hay không đối với hắn không có liên quan, dù sao thứ hắn cần đã có được rồi.
Sau khi Diệp Mặc rời khỏi, lần nữa đeo "Cửu Biến" lên mặt, hắn sợ vạn nhất khi xung đột với kẻ khác, sẽ lại giết phải đệ tử của đại môn phái nào đó rồi bản thân lại bị bọn họ phát lệnh truy nã.
Linh thảo cao cấp của Vẫn Chân điện tầng bốn nhiều hơn phía dưới rất nhiều. Diệp Mặc có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, một chút cũng không bỏ phí. Hiện Khổ Trúc đã lấy được tới tay rồi, vậy chỉ còn chuyện trọng yếu nhất là thu thập linh thảo và tài liệu thôi.
Diệp Mặc sợ rằng thời gian không còn kịp, hắn chỉ ở tại một vài địa phương của tầng bốn đi một vòng rồi lại tiến đến lối vào tầng thứ năm. Khi Diệp Mặc thấy được hơn một nghìn tu sĩ đứng trước cửa thang đá lên tầng năm, hiển nhiên là biết những tu sĩ này đang do dự xem là nên đi tới hay ở lại tầng bốn.
Đối với sự do dự của những người này Diệp Mặc cũng có thể hiểu được, bởi vì hắn đều biết, chỗ linh dược xuất hiện nhiều nhất là ở tầng năm, thế nhưng nơi đa số tu sĩ đều phải ngã xuống cũng là thang đá tiến vào tầng năm này.
Người khác không đi thế nhưng hắn nhất định phải đi, Diệp Mặc vừa đi chỗ cửa vào thang đá tầng thứ năm, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm của tu sĩ khác đang truyền tới, một tên tu sĩ không thể chịu được áp lực của thang đá trong thời gian dài, bị áp lực không gian ép thành hư vô.
Song Diệp Mặc cũng biết đa số thời gian hắn dùng ở cấm địa Vẫn Chân rồi. Sau khi tới đây, hắn cần phải đẩy nhanh tốc độ bằng không thì hắn chưa lên được tầng trên đã hết thời gian quy định của Vẫn Chân điện rồi.
Linh thảo của tầng năm xác thực là giống với suy nghĩ của Diệp Mặc, so với tầng bốn cũng không chỉ nhiều hơn mấy lần, hơn nữa Diệp Mặc tại tầng năm hoàn toàn tìm được một lượng lớn linh thảo cấp năm, thậm chí linh thảo cấp sáu ở đây cũng không phải là hiếm.
Tu sĩ có thể đi tới Vẫn Chân điện tầng năm không phải là nhiều, vì thế mọi người đều giống nhau, không phải tình huống đặc biệt thì Diệp Mặc sẽ không đi tranh đoạt linh thảo với người khác, trừ phi có loại linh thảo mà hắn cực kỳ cần thiết.
Ngay cả "Tử bối thanh la" Diệp Mặc cũng có thể tìm được ba gốc ở đây, bởi vì có thể thấy được đốm. Trong lòng Diệp Mặc cũng là một trận cảm thán, nếu như không có Vẫn Chân điện, Tu Chân giới muốn một lần xuất hiện nhiều linh thảo cao cấp như vậy thật đúng là rất khó.
Diệp Mặc lại nhìn thấy thêm một khoảng nhỏ có hơn mười gốc "Yên vụ chi lan", tuy chỉ là linh thảo cấp năm, thế nhưng đối với Diệp Mặc căn bản là không chê nhiều. Huống chi thụ hộ của "Yên vụ chi lan" này là một yêu thú cấp năm Man Ngưu thú.
Giữa lúc Diệp Mặc muốn tiêu diệt Man Ngưu thú, thu lấy mười gốc "Yên vụ chi lan" thì có hai gã tu sĩ Nguyên Anh ở một bên vừa cười vừa đi tới.
Thần thức Diệp Mặc quét qua một chút, cũng không lưu ý, đi tới chỉ là hai người một nam một nữ mà thôi. Thế nhưng sau một khắc Diệp Mặc lập tức buông xuôi "Yên vụ chi lan", mà lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía hai người kia, thậm chí tay cũng bắt đầu run rẩy.
Tên thanh niên kia sắc mặt có chút tái nhợt nhưng dù hắn có hóa thành tro thì Diệp Mặc cũng nhận ra, hắn chính là thiếu chủ Tây Lưu môn Kinh Dục Điền. Ngày trước chính gã đã hủy diệt Thần Dược môn, môn phái của Diệp Mặc và Lạc Ảnh, bởi vì Kinh Dục Điền mơ tưởng đến sắc đẹp của Lạc Ảnh cho nên muốn mạnh mẽ chiếm đoạt nàng, kết quả bị Lạc Ảnh cự tuyệt. Mà Thần Dược môn cũng không vì Tây Lưu môn là tông môn năm sao mà để Lạc Ảnh phải khuất phục, cuối cùng bị môn chủ Tây Lưu là Kinh Thân dẫn người đến diệt môn.
Nếu như không phải vì cơ duyên xảo hợp, Diệp Mặc và Lạc Ảnh đã sớm hồn phi phách tán rồi. Vì vậy muốn nói đến thù hận, thì thù hận giữa Diệp Mặc và Tây Lưu môn mới là thù hận sâu sắc nhất.
Cho dù là tên Kinh Dục Điền này hay là môn chủ Tây Lưu môn Kinh Thân đi nữa, thì cũng đều là đầu sỏ gây nên thảm án diệt môn của Diệp Mặc. Lúc này Diệp Mặc gặp được gã, há có thể không giận dữ từ tận đáy lòng ư?
Càng làm cho Diệp Mặc chấn động chính là cô gái bên cạnh Kinh Dục Điền kia lại từng là tu sĩ của Thần Dược môn, nghiêm khắc mà nói thì chính là sư bá của Diệp Mặc, cũng chính là sư tỷ của Lạc Ảnh tên là Lưu Mạn Hương. Diệp Mặc nghĩ không ra tại sao sau khi Thần Dược môn bị Tây Lưu môn tận diệt, Lưu Mạn Hương lại có thể thân thiết với Kinh Dục Điền như vậy?