Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 107 : Bãi sa mạc ngầm

Ngày đăng: 05:47 22/04/20


Bảo Diệp Mặc buông tha cho thứ hắn đã theo đuổi suốt một ngày một đêm, Diệp Mặc thật sự có chút không cam lòng. Nhưng hiện tại biết rõ nó trốn vào sâu trong sa mạc, Diệp Mặc lại không có biện pháp nào khác.



Nếu hắn luyện khí tới tầng thứ ba thì tốt rồi. Tới lúc đó Diệp Mặc sẽ không chút do dự tiến vào sa mạc. Thời gian đang luyện khí tầng thứ ba, hắn sẽ không sợ chết khát, bởi vì có thể dùng được rất nhiều pháp thuật quan trọng phát ra được quả bóng nước.



Một khi có thủy cầu thuật, hắn có thể chuyển đổi linh khí thành nước, căn bản không sợ chết khát. Hơn nữa khi ở tầng thứ ba, hắn ở trong sa mạc không hít thở, một tháng cũng sẽ không chết. Đáng tiếc, thiếu một tầng, là thiếu rất nhiều. Đây là một đường ranh giới.



Bóng đen này chuyên nhằm vào hắn. Thậm chí Diệp Mặc có thể tưởng tượng được, nó chắc chắn có hứng thú đối với Tử Tâm Đằng trên người hắn. Bởi vì ngoại trừ Tử Tâm Đằng ra, những thứ trên người hắn cũng giống với những thứ người khác mang theo. Cũng chỉ có Tử Tâm Đằng thì người khác không có. Tuy nhiên thứ này cũng đủ giảo hoạt. Không ngờ nó có thể nghĩ ra, trước theo đuổi Diệp Mặc, sau đó lại cướp thứ đó.



Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ tới một chuyện quan trọng. Đó là hắn đuổi theo bóng đen này cũng đã một ngày một đêm, vì sao cho tới bây giờ bóng đen này mới nhớ tới chuyện chui sâu xuống bên dưới? Dựa theo trình độ khôn khéo của thứ này, nó hẳn là đã sớm nghĩ tới biên pháp tiến sâu xuống.



Điều này nói lên điều gì? Chỉ có thể thuyết minh chỉ ở riêng chỗ này, bóng đen này mới có thể tiến sâu vào. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc thầm vui mừng. Sa mạc Takla Makan này, mặt ngoài thoạt nhìn không có gì khác biệt với sa mạc khác, nhưng phía dưới nơi này có nhiều thứ rất thần bí, bao gồm phần lớn cổ thành được che giấu trong dòng sông dài lịch sử.



Có lẽ nơi này chính là một lối đi không ai biết thông xuống dưới cổ thành. Chỉ có điều bên ngoài của nó và những chỗ khác trong sa mạc không có gì khác biệt mà thôi. Hoặc là nói lần trước chỗ mình thiếu chút nữa rơi vào xoáy cát, cũng là một thông đạo xuống dưới cổ thành.



Ôi, Diệp Mặc lại thở dài một tiếng. Nếu đã luyện khí tới tầng thứ ba thì tốt rồi. Tuy nhiên Diệp Mặc lập tức dừng ánh mắt ở trên ba lô của mình. Trong ba lô còn có mười bình nước. Ngoài ra, còn có một túi nước của cô gái áo vàng. Chủ yếu còn có rất nhiều viên thuốc do Diệp Mặc tự mình chế luyện.



Có mấy thứ này, cho dù hắn bị vùi trong cát mười ngày nửa tháng, hẳn cũng không có vấn đề.



Sợ cái gì? Mình đến sa mạc chính là vì Tử Tâm Đằng. Nếu thứ này có thể cũng tới vì Tử Tâm Đằng, Chứng minh đồ chơi này từng thấy Tử Tâm Đằng. Bằng không nó sẽ không mẫn cảm như vậy.
Nhưng điều khiến Diệp Mặc thất vọng chính là, hắn đã đi trên đường đá này một hồi lâu, chẳng những không đuổi kịp bóng đen kia, thậm chí ngay cả con đường này có điểm cuối hay không cũng không biết. Nếu không phải con đường này chỉ có một hướng, Diệp Mặc còn tưởng rằng mình lại lạc đường.



Đã qua một thời gian lâu như vậy, Diệp Mặc đoán hắn đã không đuổi kịp bóng dáng này. Hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Một là nó chạy quá nhanh, không ngờ chạy trốn tới đường hầm dưới sa mạc này. Hơn nữa nó lại quá mức thông minh.



Diệp Mặc không muốn truy đuổi theo bóng dáng này, cũng lười để ý tới những thứ bên cạnh. Dù sao đi nữa, hai bên cũng chỉ là một vài rễ cây Hồ Dương. Hắn triển khai tốc độ cực nhanh gấp rút chạy về phía trước.



Lại thêm nửa ngày, sau bảy ngoặt tám rẽ, không ngờ phía trước có một cầu thang đi lên. Tuy nhiên cầu thang cũng không dài, chỉ có khoảng hai, ba mươi mét. Diệp Mặc đi lên cầu thang, dùng thần thức quét ra ngoài, mới hiểu được không ngờ hắn lại đi tới một địa phương trống trải. Chỉ có điều có một tảng đá xanh ngăn cản lối vào mà thôi.



Hắn chạy tròn một ngày, chạy tới chạy lui chỉ là thấy con đường đá dưới lòng đất. Không biết có phải đã bị súc sinh lông rậm kia đùa giỡn hay không.



Chắc con đường đá này dài khoảng mười dặm, chẳng qua có chút quanh co khúc khuỷu. Ai vậy, ai đã xây dựng một chỗ với cây Hồ Dương ở hai bên như vậy để làm cái gì? Hơn nữa còn dài như vậy? Chi phí này cũng không nhỏ đâu.



Hồ Dương có thể sinh trưởng dưới lòng đất không? Diệp Mặc không rõ, có phải ban đầu nơi đây ở trên mặt đất, sau lại chìm xuống hay không?



Diệp Mặc suy nghĩ một hồi lâu vẫn nghĩ không thông. Hắn lắc đầu, trực tiếp bước lên cầu thang, đi đến cuối. Sau khi đẩy tảng đá ra, không có cát từ trên rơi xuống. Không ngờ nơi này vẫn chưa phải là sa mạc phía trên. Diệp Mặc đi qua cái cửa ra này, lại phát hiện đây là một bãi sa mạc rất lớn. Không ngờ là một bãi sa mạc ngầm.



Tuy nhiên sau khi Diệp Mặc lại dùng thần thức cẩn thận lướt nhanh qua một chút, hắn lập tức liền sợ ngây người!