Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1127 : Dược hương trong đầm Chú Hà

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


- Đại Chú Sơn có di tích thượng cổ sao?



Sau một hồi lâu Diệp Mặc mới lên tiếng hỏi.



Tên tu sĩ Trúc Cơ xấu xí sửng sốt một chút, lát sau mới định thần lại, có chút hiểu ra:



- Hóa ra anh bạn không phải tới đây vì di tích, thế nhưng Đại Chú Sơn đúng là có di tích …



- Hầu Tiêm, anh lại ở đó lừa gạt người ta rồi.



Một tên thanh niên anh tuấn vóc dáng thon dài đi tới trước mặt Diệp Mặc, ôm quyền nói:



- Anh chắc là mới tới trấn Mãng Sơn phải không, không nên tin lời của Hầu Tiêm nói, anh ta khoác lác đấy, làm gì có nhiều di tích như vậy.



Tên tu sĩ Trúc Cơ xấu xi thấy tên thanh niên anh tuấn này, lập tức biến sắc, thậm chí còn không chào hỏi Diệp Mặc đã xoay người đi rồi, chỉ chốc lát đã không còn thấy đâu nữa.



Diệp Mặc quan sát người thanh niên anh tuần này một chút, tu vi của y cũng là Trúc Cơ, hơn nữa đã là Trúc Cơ đại viên mãn, thoạt nhìn thì thái độ làm người cũng rất chân thành. Thế nhưng Diệp Mặc cảm giác lời nói của y cũng không chân thực bằng cái người tên Hầu Tiêm kia, đây cũng không phải là vì hắn có lý do gì đó, mà chỉ hoàn toàn dựa vào trực giác mà thôi.



- Anh lần đầu tiên đến trấn Mãng Sơn đúng không? Tôi là Đoàn Diệc Thái, đã ở trấn Mãng Sơn này nhiều ngày rồi. Người vừa rồi tên là Hầu Tiêm, chuyên môn lừa gạt những tu sĩ mới tới từ bên ngoài, anh bạn không nên tin hắn.



Đoàn Diệc Thái dùng giọng nói hòa hoãn, mặt mỉm cười, làm cho người nghe có cảm giác chân thành hơn người tên Hầu Tiêm nhiều lắm.



Diệp Mặc ôm quyền hỏi lại:



- Vậy xin hỏi anh Đoàn, ở Đại Chú Sơn này có thật là có di tích thượng cổ hay không?



Đoàn Diệc Thái khẽ cười:



- Điểm ấy thì có thể nói là Hầu Tiêm cũng không hoàn toàn lừa anh bạn, di tích thượng cổ của Đại Chú Sơn thì mọi người đều biết, thế nhưng không phải là chuyện của hiện tại rồi, mà đó là việc của mười năm trước. Mười năm trước, ở Đại Chú Sơn truyền ra sự việc phát hiện một di tích thượng cổ, khiến rất nhiều tu sĩ đều đến đây để tìm kiếm di tích. Sau này tu sĩ đến đây để tìm kiếm di tích thượng cổ ngày càng nhiều, cuối cùng hội tụ lại trở thành phường thị quy mô nhỏ, đó cũng chính là thời gian mà trấn Mãng Sơn được thành lập.



- Đã như vậy tại sao còn nói chuyện này là gạt người?



Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.



Đoàn Diệc Thái lắc đầu:




Diệp Mặc lắc đầu, hắn xác thực chưa có nghe nói qua cái gì là đầm Chú Hà, cũng không biết Đoàn Diệc Thái nói đến đầm Chú Hà này là có ý gì.



- Anh Lễ, anh nói đi, nơi đó là do anh phát hiện ra mà.



Đoàn Diệc Thái nói với tu sĩ tóc ngắn mặc một thân đồ đen.



Diệp Mặc đánh giá người này một chút, vừa rồi Đoàn Diệc Thái giới thiệu y là Lễ Tế Lỗi, Diệp Mặc tới nơi này là để tìm kiếm linh mạch Dược Vương, thế nhưng hắn đối với Đại Chú Sơn vẫn chưa quen thuộc, có thể nghe những người này giới thiệu một chút cũng là chuyện tốt.



Lễ Tế Lỗi gật đầu:



- Nửa tháng trước, tôi và vài người bạn đi đến Đại Chú Sơn tìm kiếm pháp bảo của những tu sĩ đã chết, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương. Tôi xác định đó là dược hương (mùi hương dược liệu), tuyệt đối chính là dược hương. Hơn nữa mùi hương này còn có thể khiến cho người ngửi cảm thấy vui vẻ thoải mái, nên tôi đoán chí ít phải là linh dược cấp bảy trở lên.



Tuy rằng không phải là lần đầu nghe Lễ Tế Lỗi kể truyện, thế nhưng Đoàn Diệc Thái và hòa thượng Lỗ Tức vẫn rất chăm chú nghe.



Lễ Tế Lỗi tiếp tục nói:



- Lúc đó, chúng tôi đều rất kích động, cùng nhau nhắm phía mùi hương tỏa ra mà đi tới, thì phát hiện là nó được phát ra từ đầm Chú Hà. Nhưng khi chúng tôi tiến vào đầm Chú Hà, thì lại kinh động một con yêu thú cấp năm, tôi chắc chắn nó là một yêu thú cấp năm. Nó cũng không chờ chúng tôi động thủ, đã tức giận lên rồi, kết quả là hai người bạn của tôi đều đã ngã xuống ở đầm Chú Hà, chỉ có một mình tôi là trốn thoát.



Nói đến đây Lễ Tế Lỗi liền vô thức nhìn Diệp Mặc một cái, phát hiện Diệp Mặc cũng đang chăm chú nghe, nên càng kích động nói tiếp:



- Sau khi tôi trở về, liền mời mấy người bạn khác đi tới đó, thế nhưng lúc đó lại không còn ngửi thấy được mùi hương kia nữa, cho nên mấy người bạn đó đã nghĩ là tôi lừa bọn họ, nên đều bỏ đi. Nhưng tôi vẫn một mình chờ ở đó, qua mấy canh giờ, quả nhiên tôi lại ngửi thấy được mùi hương kia, hơn nữa còn không giống với mùi hương lúc trước. Thế nhưng thời gian thì lại rất ngắn, chỉ có nửa nén hương.



Lúc này Đoàn Diệc Thái liền ngắt lời y:



- Chúng tôi sau khi nghe Lễ Tế Lỗi kể lại, cảm giác được đó có thể là một dược viên thượng cổ, không chỉ tồn tại đã lâu, còn có thể có rất nhiều loại dược liệu.



Lễ Tế Lỗi lại gật đầu lần nữa:



- Không sai, vài ngày sau đó tôi đều liên tục quan sát, tính toán một chút, thì thấy được là buổi trưa mỗi ngày luôn luôn có mùi dược hương tỏa ra. Những lúc khác thì không có.



Diệp Mặc chờ mấy người này nói xong, bỗng nhiên lên tiếng hỏi:



- Các anh là muốn tôi cùng đi tìm kiếm cái dược viên kia phải không?