Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1133 : Lôi kiếp Hư Thần

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


Diệp Mặc đã hoàn toàn quên mất thời gian, thậm chí còn không biết linh mạch Dược Vương của mình đã rút lại kinh khủng rồi.



Nếu như lúc này hắn nhìn thấy linh mạch Dược Vương cứ nhỏ dần nhỏ dần, nói không chừng hắn sẽ dừng lại, bởi vì nếu đem so sánh, hắn biết Khổ Trúc mới là tiền vốn hắn tu luyện thực sự, một khi không có linh mạch Dược Vương, Khổ Trúc cũng không còn.



Tu luyện không biết bao nhiêu tháng, cho dù trong trận bàn thời gian cũng như vậy. Khi Diệp Mặc cảm giác được chân nguyên của mình đã đạt đến đỉnh, không có cách nào tăng lên được nữa, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.



Đã là tu vi Nguyên Anh tầng thứ chín đỉnh phong, trong lòng âm thầm hoảng sợ, hắn rốt cục đã tu luyện bao nhiêu lâu rồi?



Có thể tu luyện đến Nguyên Anh tầng thứ chín đỉnh phong, hắn cũng hài lòng vui mừng. Nhưng ngay sao đó hắn cũng không còn tâm trạng vui mừng gì nữa, hắn phát hiện ra linh mạch Dược Vương của mình bây giờ đã nhỏ đi 1/5.



Diệp Mặc khẳng định hắn tu luyện mặc dù cần nhiều linh khí, nhưng cũng không dùng nhiều đến vậy, thậm chí đến 1% linh mạch Dược Vương cũng không đến, hắn cũng có thể thăng cấp lên Nguyên Anh đỉnh phong rồi. Mà bây giờ linh mạch Dược Vương của hắn lại mất đi 1/5, Diệp Mặc không cần nhìn, cũng biết được chắc là do trận bàn thời gian đã làm ra.



Dùng linh mạch Dược Vương khởi động trận bàn thời gian, hiệu quả chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với linh thạch cực phẩm, thậm chí thời gian cũng khác xa, nhưng linh mạch Dược Vương chỉ có một cái, dùng hết rồi sẽ không có nữa.



Lúc này hắn lại càng không kịp đau lòng nữa, nhanh chóng thu dọn trận pháp dẫn linh và trận bàn thời gian. Nếu cứ tiếp tục như vậy, linh mạch Dược Vương của hắn cũng không còn được bao lâu nữa, sẽ biến mất hoàn toàn. Một khi linh mạch Dược Vương mất đi, thì Khổ Trúc của hắn làm sao có thể sống được? Cái mà hắn đau lòng chính là Khổ Trúc.



Linh mạch Dược Vương mặc dù quý giá, mất thì thôi, nhưng Khổ Trúc thì không thể để có chuyện.



Thu hồi trận bàn thời gian xong, Diệp Mặc mới thở ra, hắn cảm thấy lần bế quan tu luyện này của mình thậm chí ít nhất cũng phải ba năm, cho dù là không đến ba năm, cũng phải hơn hai năm, thậm chí không biết dưới trận bàn gia tốc thời gian, thời gian bên ngoài đã là bao nhiêu rồi.



Diệp Mặc cho mình mấy Khứ trần quyết, hắn biết tiếp theo mình phải độ kiếp rồi. Hư Lạc đan trên người hắn có nhiều, còn hắn độ kiếp ở nơi nào, hắn vẫn chưa nghĩ xong, bây giờ hắn phải tìm đường ra đã rồi mới nói tiếp được.



Trong khi Diệp Mặc suy nghĩ, hắn ở dưới cái khe nứt này ít nhất cũng đến vài tháng rồi, bên ngoài hai tu sĩ Hư Thần muốn bắt hắn chắc chắn sớm đã đi rồi.



Lại lần nữa xuống đáy khe, linh mạch Dược Vương dưới đáy khe này đã bị Diệp Mặc lấy đi rồi, bây giờ chỉ còn là một cái hố lớn rỗng tuếch. Thậm chí đến sự sống cũng ít đi không ít, Diệp Mặc biết đây là vì hắn lấy đi linh mạch Dược Vương mà thành.




Mấy âm thanh nghe rất rõ ràng khơi dậy từng đợt ánh sáng màu tím, nổ xung quanh thân người Diệp Mặc. Chín tia sét đợt thứ nhất, bị Tử Đao của Diệp Mặc ngăn được năm tia, bốn tia còn lại thì đánh trúng vào người Diệp Mặc, dưới sự vận chuyển Tam Sinh quyết, bị Diệp Mặc luyện hóa hoàn toàn.



Sau khi luyện hóa đợt lôi kiếp thứ nhất, Diệp Mặc thậm chí cảm giác tu vi của mình rõ ràng tăng lên. Mặc dù lôi kiếp này cũng thô bạo, nhưng Diệp Mặc cảm thấy lực công kích của lôi kiếp này lợi hại hơn nhiều so với Diệt tuyệt lôi kiếp lúc trước. Nhưng cho dù như vậy, đợt lôi kiếp đầu tiên đối với hắn không ngờ lại không có chút ảnh hưởng gì.



Không đợi Diệp Mặc kịp thở, đợt lôi kiếp thứ hai thứ ba đồng thời giáng xuống, tổng cộng mười tám tia sét đánh xuống.



Lúc trước khi độ qua diệt tuyệt lôi kiếp Nguyên Anh, Diệp Mặc biết tia sét thứ hai thứ ba cũng thô bạo như vậy, nhưng lần này hắn lại biết mình sai rồi, đường lôi kiếp thứ hai thứ ba lại còn thô bạo hơn đường lôi kiếp thứ nhất.



Ầm, ầm, ầm, ầm…



Két…



Tia sấm của đợt lôi kiếp thứ hai thứ ba lại một lần nữa công kích cùng với Tử Đao của Diệp Mặc, lần này Diệp Mặc vừa bổ ra gần mười tia sét, những tia sét còn lại vẫn đánh trúng vào người Diệp Mặc.



Lần này Diệp Mặc không dễ chịu như lần trước, chẳng qua chỉ là hắn mặc dù bị thương một số chỗ, nhưng vẫn luyện hóa được một số tia sét đánh vào người hắn.



Đợt lôi kiếp thứ tư vẫn chưa giáng xuống, mà là đang trong công tác chuẩn bị. Diệp Mặc vẫn không nhúc nhích, mấy chục triệu linh thạch thượng phẩm tạo thành Tụ Linh trận đã được hắn hấp thụ đầy đủ. Linh khí trên linh thạch bị hắn hấp thụ lấy, bên cạnh người hắn hình thành từng màn sương mỏng.



Cho dù lúc này, hắn vẫn không định lấy ra đại đỉnh tám cực, độ kiếp mình hấp thu càng nhiều lôi nguyên càng tốt, nếu như dùng Đại đỉnh tám cực ngăn cản lại, lợi ích mà hắn lấy được lại tương đối giảm đi. Đây là một lần nguy hiểm, đồng thời cũng là một lần kỳ ngộ.



Lúc này trên bầu trời lại càng âm u, một số tia chớp nhỏ thỉnh thoảng lại chớp động, dường như ám thị một đợt sét dữ dội hơn đang đến gần.



Đồng thời những tu sĩ vây quanh đầm lầy quan sát lại càng kinh hãi, cho dù là những tu sĩ Hư Thần bình thường cũng đang nghĩ, ba đợt lôi kiếp vừa nãy, để bọn họ đi ngăn cản, thì chắc chắn là không cản lại được. Bởi vậy có thể thấy được, đang độ kiếp dưới lòng đất kia tuyệt đối là một Đại năng.