Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 114 : Lang Cực Nam Thanh

Ngày đăng: 05:47 22/04/20


Diệp Mặc sở dĩ không cùng đi với Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh là bởi hắn đang muốn tìm Nam Thanh để tính sổ. Đã làm cho Diệp Mặc trở thành thế này, lại còn suýt giết chết Lạc Tố Tố, nếu không cho Thiên Long Đầu một bài học thì hắn không còn tên là Diệp Mặc nữa, cũng không cần phải Tu chân nữa.



Hiện giờ hắn đã luyện khí tầng thứ ba, hỏa cầu thuật lại càng thêm bội phần lợi hại. Ngoài những pháp thuật đơn giản ra Diệp Mặc còn có thêm được cả thuật ẩn thân, đao phong, cản phong... Hắn đã đạt tới cơ bản, những phép thuật này căn bản không cần tu luyện, chỉ cần tu vi đã tới là lập tức có thể sử dụng rồi.



Diệp Mặc biết rõ Thiên Long Đầu ở đâu đó gần sa mạc Takla Makan đang theo dõi mình, có lẽ chỉ cần hắn hiện thân thì lập tức sẽ có kẻ bắt hắn về chỗ Thiên Long Đầu.



Diệp Mặc đoán không sai, hắn vừa rời khỏi sa mạc, còn chưa tới nhà nghỉ thì lập tức đã có kẻ bám theo. Diệp Mặc bây giờ đã không còn là Diệp Mặc của mười mấy ngày trước rồi, hắn đang lo không tìm được Thiên Long Đầu, giờ lại có kẻ tự dẫn đường cho hắn như vậy, hắn cầu còn không được nữa là.



Diệp Mặc vào một nhà nghỉ, tắm nước nóng, làm ít đồ ăn, rồi ngủ một giấc. Thời gian lâu như vậy, có lẽ người của Nam Thanh đã tập hợp lại đông đủ rồi.



Diệp Mặc đang chuẩn bị ra ngoài mua một bộ quần áo để thay thì bị năm kẻ ngăn lại. Diệp Mặc biết rằng năm tên này đã có Nam Thanh chống lưng bảo trợ phía sau nên cho dù nổ súng làm loạn trong thành phố cũng chẳng gặp rắc rối gì.



- Nếu mày là kẻ thức thời thì mau ngoan ngoãn đi cùng bọn tao, nếu không đừng trách họng súng của tao vô tình.



Đi đằng trước à một tên tóc dài, lúc nói chuyện mặt gã không biểu lộ chút cảm xúc nào, lạnh lùng như thể câu nói đó không phải do miệng gã nói ra vậy.



Diệp Mặc biết rằng hẳn bọn này đã xác định chắc chắn Diệp Mặc chính là kẻ mà chúng muốn tìm. Cúi xuống nhìn bộ quần áo cũ của mình, vốn dĩ đang định đi mua bộ mới thì mấy tên này lại xuất hiện, may quá, thế là hắn đã tiết kiệm được hơn một ngàn rồi.



Chỉ đợi Diệp Mặc phản kháng, mấy tên lưu manh sẽ lập tức ra tay.



Thế nhưng điều khiến cả năm tên không khỏi bất ngờ chính là Diệp Mặc lại rất ung dung, từ tốn nói:



- Đằng nào cũng phải đi, vậy thì mau dẫn đường đi, cứ lằng nhằng ở đây làm gì, Thiên Long Đầu chết rồi à?



- Mày...




Cô gái đứng cạnh trông chỉ tầm hai mấy tuổi, trên tay đang nghịch một con dao ba tấc. Lúc Diệp Mặc tiến vào, cô ta vẫn còn đang mải mê với con dao mà không chú ý tới sự xuất hiện của hắn.



Tên đàn ông mặt sẹo thấy Diệp Mặc bước vào nhưng không nói câu nào. Nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi mới lên tiếng:



- Trông cậu có vẻ rất kiêu ngạo, tới lúc này rồi mà vẫn còn dám giết người của ta. Cậu có biết rằng trên đời này đáng sợ nhất là chuyện gì hay không? Người trẻ tuổi à, cậu nghĩ là cái chết sao? Ta biết cậu không sợ chết, nhưng ta có trăm nghìn cách để cậu phải cầu mình được chết nhanh mà không được.



Diệp Mặc cười một tiếng lạnh lùng, đáp:



- Chúc mừng ngươi đã nói đúng, ta sợ nhất là chết đó, cho nên ta muốn nhờ ngươi nói với Thiên Long Đầu một tiếng, để hắn đi rửa cổ cho sạch đã.



- Hừ, khẩu khí cũng lớn lắm. Chỉ mong lát nữa mày vẫn còn giữ được khẩu khí như vậy. Rồi mày sẽ phải hối hận thôi.



Nghe Diệp Mặc nói những lời ngông cuồng ngạo mạn như vậy, Lang Cực tức sôi máu. Trước giờ chưa có kẻ nào dám nói hắn bằng giọng như thế.



Không để cho gã kịp đứng dậy, Diệp Mặc liền đi tới, cười gằn một tiếng:



- Cút ra.



- Mày...



Mặc dù rất muốn đợi xem bộ dạng thê thảm của Diệp Mặc lúc cầu xin tha thứ, nhưng Lang Cực đã không thể chịu nổi sự ngông cuồng coi trời bằng vung của hắn được nữa. Vẫn ngồi trên ghế, Lang Cực giơ nắm đấm lên, nhanh như cắt định đấm vào người Diệp Mặc.



Nắm đấm mang đến tiếng gió xé qua, thậm chí hàng người đang đứng dưới cũng nghe rõ mồn một, kẻ nào kẻ nấy hết lời ca tụng Lang Cực quả thực lợi hại.