Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1142 : Nợ ân tình của Lục Vô Hổ

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


Khi biết cuộc tỷ võ chiêu thân không phải là dành cho Tố Tố nên Diệp Mặc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nghe thấy lời Lục Vô Hổ nói liền vội vã xua tay:



- Tiền bối, người cũng đừng hãm hại tôi, lần trước nợ ngài một ân tình, đến tận bây giờ tôi vẫn ăn ngủ không yên đây. Bây giờ còn muốn tôi nợ thêm ân tình nữa, tôi thấy không cần đâu.



- Được



Lục Vô Hổ cười hắc hắc, bỗng nhiên lại tiến lên đến trước mặt Diệp Mặc nói:



- Ân tình lần trước ta cho cậu, nếu như cậu lo lắng như vậy, vậy thì ta tùy tiện hỏi cậu một việc là được rồi. Hỏi xong thì coi như là cậu đã trả nợ, cậu thấy sao?



- Đơn giản như vậy sao?



Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Lục Vô Hổ, cảm thấy có chút khó tin.



Lục Vô Hổ mặc dù là một tiền bối cao nhân, thế nhưng Cảnh Anh Ly lại nói là lão già này căn bản là không chịu lỗ bao giờ, vậy thì làm sao có thể chỉ hỏi hắn một vấn đề là xong?



Lục Vô Hổ cũng không hề phủ nhận:



- Đúng vậy, chỉ đơn giản thế thôi.



- Được, vậy ngài hỏi đi, tôi xin nghe, chỉ cần là tôi biết thì tôi sẽ trả lời.



Diệp Mặc lập tức nói, nếu như ân tình của Lục Vô Hổ dễ dàng trả như vậy, thì hắn nhất định phải nợ Lục Vô Hổ thêm vài ân tình nữa.



Lục Vô Hổ làm ra bộ dạng tùy ý suy nghĩ một chút, rồi mới nói:



- Hazz, tùy tiên hỏi một vấn đề thật đúng là khó, hỏi cậu bao nhiêu tuổi rồi sao? Hay là hỏi…



Diệp Mặc mở to hai mắt, càng cảm thấy khó tin, lão già này sẽ không hỏi cái vấn đề đơn giản thế chứ, hắn liền vội vàng nói:



- Vậy ngài hỏi tuổi của tôi đi, tôi cho ngài biết, tôi…



Lục Vô Hổ bỗng nhiên khoát tay ngăn cản Diệp Mặc rồi nói nhanh:



- Ta nhớ ra một vấn đề rồi, vừa hay cậu lại là một Đan Vương, kiến thức khẳng định là rất nhiều. Lần trước một người bạn của ta đã từng thấy một gốc dược liệu ở nơi nào đấy, có chút giống cây trúc, thế nhưng người bạn của ta lại nói đấy không phải là trúc. Ta sẽ vẽ hình ra cho cậu xem xem cậu có biết về gốc dược liệu đó hay không.



Nói xong Lục Vô Hổ lấy ra một tờ giấy trắng tùy ý vẽ vẽ lên vài nét bút, một gốc trúc xanh tươi liền xuất hiện trên giấy. Khác với các cây trúc bình thường chính là lá trúc của cây này rất lớn, so với lá trúc bình thường không chỉ lớn hơn gấp mấy lần, hơn nữa hình dạng của lá trúc không phải là hình liễu mà là hình trăng khuyết. Trừ những thứ đó ra, thì gốc trúc này không khác gì với cây trúc bình thường. Nếu có khác thì chỉ còn khác về chiều cao mà thôi.



Lục Vô Hổ vẽ ra bức tranh này, Diệp Mặc liền hiểu rõ đây là chuyện gì rồi. Cái bức vẽ này chính là vẽ Khổ Trúc, nói cách khác Lục Vô Hổ biết chuyện mình có Khổ Trúc.



Thế nhưng Diệp Mặc lại nghĩ, điều này là không có khả năng, nếu như lão ta biết mình có Khổ Trúc, thì cũng không cần biểu diễn như vậy rồi, hiển nhiên là lão nghĩ mình không nhận ra Khổ Trúc, mới vẽ bức tranh này ra. Huống chi Khổ Trúc của mình hiện ở trong Thế giới trang vàng, cho dù là Lục Vô Hổ có cao minh đến đâu, cũng không thể nào đưa thần thức quét vào bên trong Thế giới trang vàng của mình. Diệp Mặc đương nhiên biết Khổ Trúc, quyển sách ‘Vật’ viết rõ ràng như vậy, hắn làm sao có thể không biết được chứ.
- Đây chỉ là chuyện nhỏ.



- Thứ hai là nếu có đối thủ tôi đánh không lại, Lục lão ca có thể hỗ trợ hai mươi, ách mười lần đi.



- Có thể…



Lục Vô Hổ vừa mới trả lời, thì lại lập tức nghĩ lại, nhìn Diệp Mặc nói:



- Vậy không được, ta cũng không thể trở thành tay sai của cậu.



- A…



Diệp Mặc ‘A’ một tiếng rồi không nói gì thêm.



- Được rồi, tôi giúp cậu xuất thủ ba lần. Còn đây là vài món chân khí, cậu có thể tùy tiện chọn.



Lục Vô Hổ nói xong liền vung tay lên, lấy ra một đống chân khí.



Trong lòng Diệp Mặc vui vẻ, nhanh chóng tìm được bên trong đống chân khí một thanh trường kiếm, sở dĩ hắn lấy trường kiếm là vì chỉ có thanh trường kiếm này là chân khí thượng phẩm, còn lại đều là các món trung phẩm cùng hạ phẩm.



- Được rồi, cậu nói nốt việc cuối cùng đi.



Lục Vô Hổ thu hồi đống chân khí rồi nói.



Diệp Mặc cũng cười hắc hắc:



- Tôi muốn quay về Bắc Vọng Châu đón mấy người.



Lục Vô Hổ vội vã xua tay:



- Điều này không thể được, tuyệt đối không có khả năng, tôi cũng không giúp được. Truyền tống một người có lẽ có thể, thế nhưng truyền tốn một lúc nhiều người khẳng định là không được. Hơn nữa hiện tại điều kiện truyền tống đến Bắc Vọng Châu cũng rất cao, cậu cũng đừng nghĩ nữa. Đổi thành chuyện khác đi.



Diệp Mặc cũng biết là chuyện này khó có thể làm được, hiện tại xem ra thực sự là như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là nói rằng:



- Tôi xin được học lại Lục lão ca, hiện tại Lục lão ca cũng nợ lại tôi một ân tình, lần sau tôi nghĩ ra thì sẽ nói.



- …



Lục Vô Hổ bỗng nhiên có một cảm giác không ổn, thế nào mà lại có cái cảm giác ớn lạnh vào tháng sáu nhỉ?