Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1150 : Một đao khí phách

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


Lúc này trong đại điện của Huyền Băng phong, mọi người đều đang đợi người khiêu chiến đầu tiên bước ra, lại phát hiện Diệp Mặc bỗng nhiên bước ra, hơn nữa lại đứng giữa đại điện.



Không ai nghĩ rằng lúc này Diệp Mặc lại là người đầu tiên bước ra, cũng không có ai biết hắn muốn làm gì.



- Các vị bằng hữu, và cả các vị môn chủ. Tôi đã nói qua rồi, tin rằng mọi người bây giờ cũng đều biết Tố Tố là vợ của Diệp Mặc tôi. Bây giờ tôi đứng ở đây, nếu như có ai dám có ý nghĩ gì về Tố Tố, vậy thì cứ lên thẳng đây, đừng trách Diệp mỗ tôi không khách khí. Hôm nay vốn dĩ là ngày vui của Văn tiên tử, tôi cũng là đến chúc mừng, không phải đến đánh nhau. Còn muốn ôm được Văn tiên tử về, có thể khiêu chiến bất cứ ai, không cần khiêu chiến tôi.



Diệp Mặc vừa nói tới đây, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng:



- Nếu có ai có ý nghĩ gì với Tố Tố, không cần đi khiêu chiến người khác, cứ trực tiếp khiêu chiến với Diệp Mặc tôi, tôi đều tiếp hết.



Nói xong Diệp Mặc vừa lạnh lùng lướt qua Dương Phí Thành và Vương Thuyền Hòa, rồi lại chuyển ánh nhìn sang Phồn Y Trúc, từng chữ từng câu nói:



- Bất luận anh là ai, dám chú ý đến Tố Tố, thì hướng thẳng vào Diệp Mặc tôi đây.



Văn Thái Y lại lần nữa sắc mặt xanh mét, cô không ngờ Diệp Mặc lại không nhìn cô chút nào.



Đại điện im lặng trong thời gian ngắn ngủi, thật sự là câu nói thật khí phách. Chẳng lẽ nếu có mấy chục người đều có ý nghĩ về Tố Tố, hắn cần phải khiêu chiến với tất cả mọi người hay sao?



- Diệp thành chủ đúng là rất khí phách, Nam Tấn Thăng của Vô Cực tông muốn thử xem sao, tu vi của anh có khí phách như lời anh nói hay không.



Nói xong một người đàn ông mặc quần áo tu sĩ màu xanh của Vô Cực tông bay lên.



Chỉ có tu vi Hư Thần tầng thứ hai cũng dám khiêu chiến mình, Diệp Mặc trong lòng cười khẩy. Nếu như gã biết mình trên đường đi đã giết tu sĩ Hư Thần tầng thứ bảy của Vô Cực tông, thì gã cũng sẽ không nhảy lên như vậy.



Nam Tấn Thăng lên sau khi châm chọc Diệp Mặc một hồi, rồi lại ôm quyền nói với tông chủ của Vô Cực tông và môn chủ của Huyền Băng phái:



- Tỷ thí có sát thương, không biết nếu vãn bội chẳng may làm bị thương hoặc là lỡ tay giết Diệp thành chủ thì thế nào?



- Hừ!



Ngạn Quan của Huyền Băng phái và Dương Phí Thành của Vô Cực tông không nói gì, nhưng Vương Thuyền Hòa của Lôi Vân tông thì lại hừ lạnh nói:



- Nếu không có bản lĩnh mà bị giết thì cũng đáng đời, nếu không xuống ngay, đừng lên làm mất mặt người khác.



Nam Tấn Thăng cười ha ha khom người nói với Vương Thuyền Hòa:
Lạc Ảnh cũng không còn căng thẳng như lúc trước nữa, cô lại xông vào lòng Diệp Mặc, còn Đường Bắc Vi cũng nước mắt ngắn nước mắt dài ôm lấy cánh tay Diệp Mặc.



Không có gì so sánh được với niềm vui hạnh phúc khi được trùng phùng, không có gì có thể diễn tả được tâm trạng lúc này của ba người bọn họ.



Lúc trước Đường Bắc Vi mặc dù không nói, nhưng cô sao khi hiểu được Tu Chân giới, thậm chí đã có lần cho rằng mình không thể gặp lại Diệp Mặc được nữa, nhưng cô không ngờ hôm nay lại có thể gặp được hắn, mà lại chính trong Huyền Băng phái.



Đối với Diệp Mặc mà nói, biết rõ Tố Tố ở Huyền Băng phái, nhưng mình lại không có cách nào dẫn cô đi được. Sự bực bội ấy của hắn, sự buồn bực ấy của hắn không có gì có thể biểu đạt được, không có ai hiểu được. Hắn liều mạng tu luyện, nhưng vẫn kém xa những lão yêu quái kia. Trước kia trong đại hội đan vương, người khác muốn giết hắn, hắn thậm chí đến con kiến hôi cũng không bằng.



“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương.



Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.



Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường;



Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương.”



(Lau lách xanh tươi và rậm rạp,



Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.



Người mà đang nói hiện thời,



Ở vùng nước biếc cách vời một phương.



Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,



Đườn càng thêm trở ngại xa xôi.



Thuận dòng theo đến tận nơi,



Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.)



Đây chính là miêu tả chính xác nhất về tâm trạng của hắn, như hôm nay người ấy trong lòng. Tâm trạng của Diệp Mặc trong chốc lát cảm thấy thoải mái, đợi quay về Đan thành dẫn theo Khinh Tuyết, hắn còn tiếc nuối cái gì nữa?