Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1167 : Phương hướng kỳ quái
Ngày đăng: 05:59 22/04/20
Vào lúc này Vô Ảnh bỗng nhiên ngưng việc ăn trứng Phệ Linh Trùng, mà lại phát ra một tiếng kêu bén nhọn, không ngờ rằng hướng về phía có Phệ linh trùng phá trứng mà phóng đi.
Những Phệ linh trùng này sau khi cắn nuốt tên tu sĩ Ngưng Thể đã dần dần trưởng thành, đã có một bộ phận thậm chí bắt đầu mọc ra cánh. Hơn nữa còn có ý định tiến về phía mấy người Diệp Mặc.
Thế nhưng khi Vô Ảnh rít lên một tiếng, những Phệ linh trùng này không ngờ đều bỏ chạy, ngoài trừ những trứng trùng vẫn thong thả di chuyển, thì những Phệ linh trùng đã phá trứng ra đều bay thật nhanh để chạy trốn.
Thế nhưng Diệp Mặc lại có một loại ảo giác, dường như đám Phệ linh trùng này rất thông minh, chúng cũng không hề chạy theo cùng một hướng, mà là mỗi con lại bay đi một hướng khác nhau. Đảo mắt một cái đã không còn thấy nữa.
Những con Phệ linh trùng mới nở này làm sao lại thông minh như vậy? Trong lòng Diệp Mặc âm thầm kỳ quái, thế nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Thấy Vô Ảnh muốn đuổi theo những con Phệ linh trùng kia liền vội vã kêu Vô Ảnh trở về. Sau khi Vô Ảnh trở về lại muốn tiếp tục ăn thêm đám trứng Phệ linh trùng thì lại bị Diệp Mặc ngăn cản.
Diệp Mặc không phải sợ Vô Ảnh gặp vấn đề khi cắn nuốt đám trứng Phệ linh trùng này, mà là sợ sau khi nó ăn xong thì lại lần nữa ngủ say.
Hắn thật ra cũng không để Vô Ảnh mở đường, tuy thế thì đám trứng Phệ linh trùng cũng tự chủ động tránh ra hai bên, không dám tiến đến gần đám người Diệp Mặc. Khổ một nỗi là đám trứng Phệ linh trùng này tránh ra cũng rất chậm cho nên Diệp Mặc nghĩ nếu dựa vào Vô Ảnh thì cũng phải vài ngày mới đi qua được chỗ này.
Vì thế hắn liền thi triển thiên hỏa ra để mở đường, hơn nữa còn để Vô Ảnh đứng trên vai của hắn. Khi Diệp Mặc vừa dùng thiên hỏa mở đường, thì khí tức của Vô Ảnh cũng liên tục tỏa ra, căn bản là cũng không có trứng Phệ linh trùng nào dám tới gần, vì thế Diệp Mặc có thể nhanh chóng mở đường đi. Thẳng đến khi đám người Diệp Mặc đã đi được rất xa, đám trứng Phệ linh trùng không còn cảm thụ được khí tức của Vô Ảnh nữa, lúc này mới chậm rãi tập hợp lại như cũ tiếp tục ẩn nấp hấp thụ linh khí, cũng chờ đợi để có thể cắn nuốt máu huyết của tu sĩ để giúp chúng phá trứng mà ra.
Nếu như không có Vô Ảnh, Diệp Mặc căn bản là không có cơ hội nghỉ ngơi, bởi vì một khi hắn nghỉ ngơi, thì đám trứng Phệ linh trùng sẽ chậm rãi tụ tập trở lại, phạm vi mười thước cũng sẽ nhanh chóng đầy rẫy trứng Phệ linh trùng. Cho nên có Vô Ảnh thì Diệp Mặc mới có thời gian để nghỉ ngơi, vì trứng Phệ linh trùng rất sợ uy thế của Vô Ảnh, không dám tiến lên.
Mấy canh giờ sau, khi đám người Diệp Mặc đã vào sâu bên trong, thì đám trứng Phệ linh trùng ngăn trở bọn họ hoạt động càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là đã muốn phá trứng ra rồi. Cũng có một vài con Phệ linh trùng đã nở hoàn toàn bay đi.
Diệp Mặc biết Vô Ảnh nuốt vào trong bụng vừa rồi không chỉ là một Phệ linh trùng mà còn có cả Nguyên Thần của một tu sĩ Ngưng Thể là tên mắt tam giác nữa. Cũng chính là tên mắt tam giác đã cho Nguyên Thần của mình bám vào một con Phệ linh trùng để chạy trốn, sau đó mới chậm rãi chuyển hóa thành linh tu.
Con Phệ linh trùng kỳ quái lúc trước cũng chạy trốn nhanh như vậy chính là cũng có Nguyên Thần của một tên tu sĩ bám vào, chỉ là lúc đó Diệp Mặc không có chú ý mà thôi.
Diệp Mặc cố ý lấy ra quyển sách Vật một lần nữa, rồi lại đọc một chút. Quả nhiên phát hiện lúc Phệ linh trùng thôn phệ tu sĩ Hư Thần, thì chỉ cần Nguyên Thần của người đó không bị hao tổn, thì có thể bám vào trên thân của Phệ linh trùng.
Thế nhưng mặt trên cũng đã giới thiệu rồi, bất luận là loại tu sĩ gì, nếu như không phải là có Nguyên Thần cường đại, thì cho dù có bám vào Phệ linh trùng, cuối cùng linh trí cũng sẽ bị che mờ, trở thành một Phệ linh trùng biết phát thuật. Nói cách khác, là hoàn toàn biến thành một con Phệ linh trùng lợi hại hơn vô số lần những con Phệ linh trùng khác mà thôi, tuyệt đối không thể trở thành một linh tu được.
Diệp Mặc thu hồi lại quyển sách Vật, đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, lúc trước hắn cho rằng người nuôi dưỡng đám Phệ linh trùng này chỉ là muốn chăn nuôi một đàn Phệ linh trùng mà thôi, không ngờ lại còn có cả cái kế hoạch kinh khủng này phía sau nữa.
Một khi Phệ linh trùng ở đây cắn nuốt được ngàn vạn tu sĩ, thì thật sự sẽ trở thành một lực lượng kinh khủng cỡ nào? Huống hồ có thể đi tới đây đều là những tu sĩ có chút bản lĩnh. Nếu không thì đến cả ngoại vi của cấm địa Băng Thần cũng không đi vào được.
Diệp Mặc cũng không để ý đến hai tên tu sĩ còn lại đang cầu cứu hắn, liền nhanh chóng mang theo mọi người rời khỏi nơi này. Hắn đã hiểu rõ, bất luận đối phương có mục đích gì, có liên quan gì đến hắn không, thì chỉ cần thực lực của hắn cường đại hơn, thì sẽ không cần phải lo lắng nữa.
Chỉ đi được hơn mười thước, Diệp Mặc lại ngừng lại, hắn thấy mọi người đều nhìn về phiá mình, lúc này mới có chút kỳ quái nói:
- Mọi người có thấy tình huống nơi này có chút không đúng? Chính là hướng đi của chúng ta lựa chọn không có cùng hướng với bọn họ, vì sao đi đến nơi đây lại có thể gặp được bọn họ?