Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1173 : Linh mạch cực phẩm
Ngày đăng: 05:59 22/04/20
Diệp Mặc thu hồi những trận pháp chưa dùng tới, nhưng lại phát hiện linh khí ở đây càng nồng đậm hơn. Hắn trực tiếp dùng Ngũ hành độn pháp chui xuống dưới đất, xuống dưới được vài trăm thước, Diệp Mặc phát hiện một linh mạch như cự long vắt ngang ở trước mắt.
- Linh mạch cực phẩm.
Cho dù là Diệp Mặc chưa từng thấy qua linh mạch cực phẩm, thế nhưng loại linh mạch này thì hắn vừa nhìn là đã biết nó chắc chắn là một linh mạch cực phẩm.
Đây là một cái linh mạch còn khổng lồ hơn cả Linh Mạch Dược Vương của Diệp Mặc, thế nhưng tu vi Diệp Mặc lúc này cũng đã vượt xa Nguyên Anh rồi.
Với tu vi Ngưng Thể tầng hai thì việc di dời một linh mạch cực phẩm đối với Diệp Mặc hoàn toàn không có khó khăn gì.
Chỉ cần mấy trận pháp di dời đơn giản, sau đó theo từng đợt âm thanh ‘Ầm, ầm’ vang lên, thì lúc này cái linh mạch cực phẩm kia đã bị Diệp Mặc đưa vào Thế giới trang vàng rồi.
Chỉ trong nháy mắt, cả địa phương này bắt đầu sụt lún, thậm chí cả băng tuyết và núi băng cũng mất đi sự sống.
Diệp Mặc lao ra khỏi lòng đất, dùng Thanh thủy quyết tắm rửa lại một lần sau đó thay đổi lại một bộ quần áo, cảm giác trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Thần thức của hắn quét một chút, cái chỗ này, ngoại trừ hắn ra, thì cũng không còn thứ gì có sự sống nữa cả. Diệp Mặc biết đó là bởi vì linh mạch cực phẩm dưới lòng đất kia đã bị mình lấy đi mất rồi.
Một linh mạch cực phẩm, Diệp Mặc khẳng định cho dù là toàn bộ Nam An Châu cũng không có khả năng có được, Đan Thành là một môn phái mười sao, thế nhưng muốn nói có khả năng lấy ra một linh mạch cực phẩm, thì Diệp Mặc cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Thần thức của Diệp Mặc kéo dài vào trong thế giới trang vàng của mình, phát hiện bên trong càng tràn trề sinh cơ. Một khi thế giới của hắn hình thành quy tức, thì ở đó chính là địa bàn của riêng hắn rồi.
Có thể đi rồi. Diệp Mặc không chần chờ nữa, lại lần nữa đi về phía Truyền Tống Trận.
...
Đúng như Diệp Mặc suy đoán. Sau khi bọn họ bị cái khe ở lòng sông hút vào đây, thì từ đó cái khe cũng chưa có đóng lại, mà lúc này đã có tới mấy trăm tu sĩ có được tin tức tìm đến nơi này.
Thế nhưng những người tiến vào trong cái khe đó rồi, thì cũng có tình cảnh không khác mấy so với mấy tên tu sĩ Thần Phong Cốc. Cũng bị vô số Phệ linh trùng vây quanh, một số tu sĩ tu vi thấp sớm đã bị Phệ linh trùng cắn nuốt hoàn toàn rồi.
Chỉ có hơn mười tu sĩ có tu vi cao, còn có vài tu sĩ có pháp bảo phòng ngự hoặc là trận pháp phòng ngự mới đang chống đỡ lại một cách cực khổ.
- Nếu cứ tiếp tục thể này thì chúng ta chắc chắn sẽ phải chết hết. Đám trứng Phệ linh trùng này đã cắn nuốt được rất nhiều máu huyết của các tu sĩ nên đã nở ra ngày càng nhiều hơn rồi.
- Hóa ra là tông sư Dịch Cảnh của Thiên Diễn Tông, xin Dịch huynh hãy nói rõ cho chúng tôi được biết với.
Lúc này mọi người đều không nói gì, bởi vì Dịch Cảnh tuy rằng chỉ là tu sĩ tu vi Ngưng Thể tầng một, nhưng lại mà một tông sư trận pháp cấp bẩy, ở Tu Chân giới thì một tông sư trận pháp cũng là người rất có địa vị.
Dịch Cảnh cũng không chần chờ, lập tức chỉ lên phía trên rồi nói:
- Khi chúng ta đến đây thì đều có một loại lực hút kéo chúng ta vào, mà hiện tại lực hút này cũng đã không còn nữa, hiển nhiên là do có một cái trận pháp được bố trí ở đây cố ý đưa chúng ta vào. Giống như những ‘Phệ linh trùng’ vừa mới chết đi, là do đã không còn nguồn linh khí nồng hậu nữa, thì trận pháp ở đây cũng mất đi tác dụng của nó, vì thế cũng tự biến mất.
Nói xong y nhìn mọi người xung quanh một chút rồi nói tiếp:
- Chắc chắn là người bố trí trận pháp không có khả năng tính toán sai nguồn linh lực hỗ trợ cho trận pháp, mà là đã có người tới đây trước chúng ta một bước, đoạt lấy linh nguyên của nơi này.
- Cái gì? Chúng ta thiên tân vạn khổ đi tới được đây, còn cùng với đám ‘Phệ linh trùng’ đánh một hồi đến kẻ chết người sống. Đã chết nhiều người như vậy, mà cái tên kia lại cứ đơn giản mà lấy đi linh nguyên của nơi này sao, vậy thì cũng quá tiện nghi cho hắn rồi.
Tên tu sĩ béo lúc trước khinh thường Thanh Mộng Trai có trận pháp phòng ngự mạnh mẽ kia lập tức bất mãn kêu lên.
Chỉ là vì y đã có tu vi Ngưng Thể tầng chín viên mãn, cho nên không ai dám nói gì y.
Thanh Hàn của Thanh Mộng Trai cười lạnh một tiếng:
- Nếu như quả thật là như vậy, thì anh hẳn là nên đi cảm kích người đó, bằng không anh đã sớm thành thức ăn của đám ‘Phệ linh trùng’ kia rồi.
- Cô nói cái gì?
Tên tu sĩ béo kia lạnh giọng.
- Ta nói nhà ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa đó, nhà ngươi làm gì được ta nào?
Thanh Hàn cười khinh thường.
Tên tu sĩ béo kia cũng không dám tiếp tục cãi cọ nữa, chỉ là tức giận đến xanh mặt, quay đầu sang một bên, hiển nhiên y có chút cố kỵ với Thanh Mộng Trai.