Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 118 : Phí đăng ký một trăm ngàn
Ngày đăng: 05:47 22/04/20
- Tôi sẽ đi xem qua hậu viện, đợi Nhị Hổ về tôi sẽ nói lại cho hai người biết.
Nói xong Diệp Mặc đi ra hậu viện, cái hắn quan tâm nhất bây giờ chính là "cỏ Ngân Tâm" của hắn, sao thế, hắn vẫn cần có để tu luyện mà.
"Cỏ ngân tâm" vẫn chưa mọc rễ, Diệp Mặc quan sát kỹ càng, tuy giống cây "cỏ ngân tâm" chưa chết, nhưng hắn cảm thấy sức sinh trưởng của nó không mạnh mẽ như hồi ở Ninh Hải, chỉ là tốt hơn hồi còn ở Lưu Xà một chút, cũng có thể nói là nó chưa chết mà thôi.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, trong lòng vẫn không hiểu, cùng là một loại đất, tại sao không cùng chỗ thì không được? Nhưng may mắn nhất vẫn là "cỏ ngân tâm" vẫn chưa chết, nếu chẳng may nó chết đi, thì bây giờ hắn chỉ còn lại năm hạt giống mà thôi, đây quả là một tin không tốt.
Ngoài kia đã có tiếng còi xe hơi vọng lại, Diệp Mặc biết rằng đó nhất định là Nhị Hổ được đưa về, cũng nhanh đấy chứ.
Quả nhiên khi Diệp Mặc đi ra, thì thấy Lỗ Tiểu Trân đang dìu Nhị Hổ, mà Nhị Hổ thì hơi loạng choạng, xem ra anh ta bị thương không nhẹ.
- Sư phụ, anh…
Tuy Nhị Hổ đã nhận ra Diệp Mặc, nhưng cũng nhận thấy Diệp Mặc thay đổi quá lớn.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Chuyện đó nói sau đi, là ai đã gây ra chuyện này? Text được lấy tại Truyện FULL
- Là do tôi đánh đấy, sao thế? Đừng nghĩ là tìm được người đưa hắn về đây thì xong chuyện nhé, sau này tôi vẫn cứ đánh đấy.
Một người thanh niên độ chừng hai mươi, miệng ngậm điếu thuốc đi tới, vừa lúc nghe được câu hỏi của Diệp Mặc, y dùng tay chỉ vào Diệp Mặc, sau đó lướt qua hai tên cảnh sát đã đưa Nhị Hổ về.
Diệp Mặc nhìn lướt qua người thanh niên, nói lạnh lùng:
- Mày sẽ không còn sau này nữa.
- Khốn nạn, đã nể mặt còn không muốn, ông đây muốn đánh bây giờ đấy, xem mày thế nào?
Phòng mạch lấy giá cao như thế, một là để tránh người đến quá đông, vả lại còn dành thời gian rảnh rỗi để hắn có thể tu luyện và trồng "cỏ ngân tâm", còn về chuyện phí đăng kí sẽ không được trả lại, là bởi vì hắn cảm thấy các loại bệnh thông thường không thể làm khó được hắn, nếu như quá khó khăn, thì không cho đăng kí là được rồi.
- Nhưng mà, sư phụ, nếu như thế, chẳng phải chúng ta sẽ đóng cửa phòng mạch sao?
Nhị Hổ lập tức nói.
Diệp Mặc gật gật đầu,
- Vốn dĩ là sẽ đóng cửa mà, hai người xem xem có căn biệt thự nào tương đối vắng vẻ, tôi chuẩn bị sẽ mua một căn, sau đó chúng ta sẽ dọn đến đó, còn phòng mạch này sẽ đóng cửa.
- Mua một căn biệt thự à, muốn tìm nơi vắng vẻ cũng phải đến mấy triệu đó đó, sư phụ. Vả lại chúng ta dọn đến chỗ vắng vẻ, thì càng không có ai đến khám nữa.
Lỗ Tiểu Trân lập tức nói, cô ta tương đối quan tâm đến chuyện này.
Diệp Mặc cười khẽ:
- Rượu thơm không sợ không có người tìm đến, chúng ta không cần quảng cáo, bây giờ hai người chỉ cần học cách chế tạo thuốc là được rồi. Đợi nửa năm hoặc một năm sau khai trương cũng được, còn về tiền bạc, không cần lo. Tôi sắp đi Yến Kinh một phen, ở đó có người còn nợ tôi, tôi đi thu về.
Diệp Mặc đúng là không lo về tiền bạc, Lý Hồ nợ hắn năm trăm ngàn, vả lại hắn còn phải đi tìm Thiên Long Đầu tính sổ, không chừng còn có thể hốt thêm một mớ về. Còn về Tống gia, nếu như Thiên Long Đầu còn không dám động vào hắn, thì hắn không tin nhà họ Tống dám động vào hắn.
- Vậy sư phụ sẽ đi khỏi Lạc Thương, phòng mạch của chúng ta còn mở cửa không?
Du Nhị Hổ có vẻ lo lắng, đăng kí cũng phải trăm ngàn, nếu như bị lan truyền ra ngoài, thì phòng mạch sẽ lập tức nổi tiếng ngay.
- Không cần khai trương, cũng không cần loan tin chuyện thu phí đăng kí, Tiểu Trân cô có thể đăng kí một trang web, trong đó ghi là có thể chữa được các loại bệnh nan y. Nhưng nếu muốn biết rõ hơn, thì nhất định phải đăng kí làm thành viên. Phí đăng kí thành viên là một trăm ngàn, lúc đăng kí chữa bệnh, người bệnh nhất định phải nói rõ ràng bệnh tình, nếu mình đã đồng ý nhận chữa, thì người đó phải lập tức đóng phí đăng kí là một trăm ngàn.
Diệp Mặc nghĩ ngợi rồi nói, hắn cho rằng cách này là tốt nhất.
Một là khỏi bại lộ thân phận của mình, hai là tránh được rắc rối không cần thiết, cũng tránh được giới ký giả.