Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1183 : Thành phố tươi đẹp, ngày càng phồn thịnh

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


Mặc Nguyệt Chi Thành có tài nguyên và tiền đồ của Đan thành, còn đẹp hơn Đan thành ngày trước gấp mười gấp trăm lần, quản lí cũng tốt hơn nghìn lần. Ở Đan thành, tu sĩ cấp thấp thấy tu sĩ cấp cao đều phải hành lễ nhường đường, đồ tốt không thể tranh giành với tu sĩ cấp cao được. Nhưng ở Mặc Nguyệt Chi Thành thì lại không có cảnh tượng này, Mặc Nguyệt ai ai cũng bình đẳng như nhau.



Mà Mặc Nguyệt Chi thành bây giờ muốn đến định cư thì quả thực quá khó, chẳng những chế độ hộ tịch không có cách nào làm giả được, hơn nữa giá mua một mảnh đất ở Mặc Nguyệt Chi thành không phải ai cũng có khả năng gánh vác được. Cho dù là một số tu sĩ Hư Thần và Ngưng thể, cũng chỉ có thể thuê một mảnh đất mà thôi.



Nhưng ngược lại những tu sĩ Trúc Cơ hoặc Luyện khí lúc trước ở lại Mặc Nguyệt Chi Thành lại có nơi ở của riêng mình, nhưng nơi này người khác căn bản không cướp đi được, vì ở Mặc Nguyệt Chi Thành, cho dù là tu sĩ Hóa Chân và một người dân thường cũng bình đẳng như nhau.



Còn những tu sĩ Luyện khí có thể làm kinh doanh được thì ai ai cũng dùng mảnh đất của mình cho những tu sĩ cấp cao thuê, như vậy bọn họ căn bản không cần đi khắp nơi tìm tài nguyên, chỉ cần vài người cùng nhau thuê một chỗ, là có thể tu luyện được.



Theo dòng thời gian trôi đi, tu sĩ đến Mặc Nguyệt Chi thành càng ngày càng nhiều, các loại tài nguyên nguyên liệu linh thảo đều đổ dồn về Mặc Nguyệt Chi thành. Còn tuyến đường kinh doanh tu chân của Mặc Nguyệt Chi Thành, lại dần dần quy mô hóa, dần dần hình thành một hệ thống, ngày càng trở nên phồn thịnh.







Lúc này Diệp Mặc đang sánh vai đi cùng Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết bên bờ sông ngoài thành, trải qua chia lìa, bôn bam bị truy sát, lúc này bọn họ cuối cùng cũng yên ổn.



Lúc này không có ai nói chuyện, sự yên lặng và ấm áp này chính là thứ mà bọn họ theo đuổi, ngày hôm nay đạt được rồi, cùng ở bên nhau, lúc này mới cảm thấy quý giá.



- Ông xã, em rất thích nơi này. Nếu như có thể, em thực sự muốn cả đời sống ở đây, mọi người cùng tu luyện, thời gian rảnh rỗi thì cùng nhau ra ngoài đi dạo, khi nào vui vẻ, thì cùng nhau đi dạo phố…



Lạc Ảnh vung tay qua khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt vô cùng mơ mộng.



Mặc dù cô lớn hơn Khinh Tuyết vài tuổi, nhưng tính cách của Lạc Ảnh thậm chí còn trẻ hơn một chút, yêu cầu của cô rất đơn giản, cùng với người mình yêu thương ở nơi mình thích là được rồi. Còn những thứ khác, đều là thứ yếu.



Diệp Mặc gật đầu, kéo tay Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết nói:



- Chuyện bên này đã kết thúc rồi, Mặc Nguyệt Chi Thành cũng vững như núi Thái Sơn rồi, tuyệt đối không có ai dám đến kiếm chuyện nữa. Em và Kinh Tuyết yên tâm ở lại Mặc Nguyệt Chi thành mà tu luyện là được rồi, Khinh Tuyết tiện giúp anh trông coi Mặc Nguyệt Chi Thanh chút nhé.



- Anh lại muốn đi sao?



Lạc Tố Tố cảm giác tay mình có chút run rẩy, cô sợ nhất chính là Diệp Mặc lại rời xa bọn họ.



Diệp Mặc ôm chầm lấy Tố Tố, dịu dàng nói:



- Anh cũng không muốn rời xa hai em. Thời gian mà anh và Ánh Trúc hẹn nhau đã qua lâu lắm rồi, anh sợ bọn họ đợi có chút sốt ruột rồi. Cho nên anh muốn đón mấy người Diệp Lăng và Tống Ánh Trúc và cả Tĩnh Văn nữa về đây, sau này chúng ta cùng ở Mặc Nguyệt Chi thành, không rời xa nữa.



Diệp Mặc còn có một câu nữa chưa nói, đợi tu vi của hắn tăng lên rồi, hắn nhất định sẽ tìm Vô Cực tông để báo thù. Hắn không nói, chỉ là không muốn để Lạc Ảnh và Khinh Tuyết lo lắng mà thôi.
Diệp Mặc khua tay nói:



- Em về Mặc Nguyệt Chi Thành với bọn anh trước đã, còn chuyện của Tử Phong, em không cần lo lắng, anh sẽ tìm kiếm xung quanh xem sao.



- Vâng, đại ca.



Trình Na Na vội vàng nói.



Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết thấy Lâm Dị Bán đang từ đằng xa chạy đến, lập tức biết được anh ta tìm Diệp Mặc có chuyện, lập tức nói với Diệp Mặc:



- Chúng em dẫn Trình Na Na về thành, anh có chuyện gì thì giải quyết trước đi.



Diệp Mặc đợi ba người đi rồi, lúc này mới nhìn Lâm Dị Bán đang đi tới hỏi:



- Anh Lâm, có chuyện gì sao?



- Thành chủ Ngân Nguyệt cũng đến rồi, anh ta tìm anh có chút chuyện.



Lâm Dị Bán vội vàng nói.



Quả nhiên Lâm Dị Bán vừa nói xong, Nguyệt Kì Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh lập tức dắt tay nhau đến. Diệp Mặc vội vàng tiến lên phía trước hành lễ nói:



- Hai vị tiền bối đột nhiên đến tìm vãn bối, chắc là có chuyện gì cấp thiết phải không?



Thẩm Nghiễn Thanh cười ha hả nói:



- Không có chuyện gì thì không tìm cậu được sao? Tôi và Nguyệt sư huynh đúng là có chuyện thật. Mặc Nguyệt Chi thành dưới mấy tuyến trận pháp, lại dưới sự phòng thủ của ba tu sĩ Hóa Chân, đúng là vững như núi Thái sơn rồi. Tôi và Nguyệt sư huynh lại muốn giúp cậu tìm một số nhân khí, tìm vài người bạn cũ đến đây định cư, chứ chúng tôi quá cô đơn rồi.



Diệp Mặc trong lòng vui mừng, hắn đương nhiên biết hai vị Đan vương này là vì Mặc Nguyệt Chi Thành, tu sĩ có gì mà cô đơn? Nhanh chóng nói lời cảm tạ, đối với hắn mà nói, cao nhân đến Mặc Nguyệt Chi Thành càng đông càng tốt.



Nguyệt Kì Siêu và Thẩm Nghiễn Thanh cũng là hạng người thẳng thắn, sau khi chào hỏi Diệp Mặc xong, lập tức cáo từ. Còn Diệp Mặc thì lại bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng gọi lại nói:



- Hai vị tiền bối xin dừng bước, vãn bối có chuyện muốn hỏi một chút.