Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1191 : Một vụ giao dịch

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


Mông Hàn An nhìn sắc mặt của Diệp Mặc, lập tức liền biết được suy nghĩ của Diệp Mặc, cô cũng không giải thích, mà lại nói thẳng:



- La Khúc thập bát bàn thoạt nhìn là một cái bàn hình tròn rộng lớn, qua mỗi một cái bàn, trận pháp sẽ lại càng phức tạp hơn, nghe nói sau bàn thứ mười tám, chính là một đỉnh núi cao chót vót chạm mây. Mỗi lần ba nhà Tam Hải chúng tôi tham gia đại hội La Khúc thập bát bàn, đều là ba mươi người, mỗi nhà có thể chọn ra mười người. Mỗi lần ai xông đến càng gần với bàn cao nhất thì người đó sẽ là đứng đầu. Nếu như hai nhà cùng xông đến cùng một bàn, vậy thì dựa vào số lượng người gần với bàn sau là bao nhiêu.



Dừng một lúc, Mông Hàn An lúc này mới có chút áy náy nhìn Diệp Mặc nói:



- Mỗi lần trong những người đến tham gia La Khúc thập bát bàn, đều có tu sĩ Thừa Đỉnh, mỗi bên ba người…



Lần này Diệp Mặc lại không nhẫn nhịn được nữa, hắn bỗng nhiên đứng dậy, có chút không tin nhìn Mông Hàn An nói:



- Chị Mông, ý chị nói là ở địa bàn Tam Hải có tu sĩ Thừa Đỉnh trong khoảng một trăm tuổi sao? Hơn nữa lại có nhiều như vậy? Ở đây quả thực có nhiều thiên tài như vậy sao? Điều này quả thực khiến cho người khác khó có thể tin được…



Một cô gái rụt rè vẫn đứng sau lưng Mông Hàn An cũng không nhịn được, bật cười xì một tiếng, rõ ràng biểu hiện của Diệp Mặc có chút hơi kích động rồi. Vì cười thành tiếng, sự ưu phiền ẩn sau sắc mặt cô lại ít đi một chút.



Diệp Mặc không thể không kích động, trình độ tu chân ở Nam An châu cao như vậy, tu sĩ Ngưng Thể trong khoảng một trăm tuổi cũng rất hiếm hoi, còn ở hải ngoại Vô Tâm Hải, không ngờ đến tu sĩ Thừa Đỉnh trong khoảng một trăm tuổi lại cũng nhiều như vậy, chẳng lẽ sự chênh lệch lại lớn như vậy sao?



Nếu như ở đây có nhiều tu sĩ thiên tài như vậy thật, vậy thì tông môn chín sao ở Nam An châu chắc là sớm đã đến nhận đệ tử rồi, những đệ tử thiên tài này còn mạnh hơn Viên Nam Quan, Điền Ngạo Phong gấp nhiều lần.



Mông Hàn An mỉm cười nói:



- Diệp đại sư không cần sốt ruột, theo như tôi giải thích, ở bên ngoài Vô Tâm Hải, mặc dù thế lực ba nhà tôi là lớn nhất, nhưng cũng có một số yêu tu. Có một số yêu tu không thích chiến đấu, bọn chúng tiến hành giao dịch với tu sĩ con người chúng tôi, lâu dần, một số yêu tu tiến hóa, hoặc là yêu tu dùng qua Hóa hình đan là có thể lấy tu sĩ con người. Cứ như vậy, đời sau của yêu tu và tu sĩ con người lấy nhau sinh ra, có một số người cực kì xuất chúng. Một khi gặp phải những đời sau thiên phú cực kì xuất chúng này, chỉ cần không ngừng dùng linh thảo tẩy tủy, tốc độ mà bọn họ tu luyện cao hơn gấp mười lần những tu sĩ bình thường.



Diệp Mặc vẫn có chút nghi ngờ nhìn Mông Hàn An, nếu như vậy thì cũng không thể tưởng tượng được rồi. Tu sĩ con người kết hôn với yêu tu, cuối cùng toàn thế giới chẳng phải là sẽ bị những hậu duệ này chiếm lấy hay sao?



- Nhưng…



Mông Hàn An chuyển đề tài nói:



- Những tu sĩ này tiêu hao linh dược rất kinh khủng, cho dù là một môn phái cũng chưa chắc có thể nuôi được mấy người, hơn nữa loại tu sĩ này còn có một mối tai họa ngầm cực kì lớn, đó chính là những tu sĩ này sau khi lên đến Thừa Đỉnh đỉnh phong rồi, thì rất khó tiến thêm nữa. Cho dù là thăng cấp Biến Kiếp cũng là tỉ lệ 1/100, còn thăng cấp Hóa Chân, thì trước giờ chưa từng có.



Diệp Mặc thở phào một hơi, trong lòng lúc này mới bình thường lại được, nếu như nghịch thiên như vậy, vậy thì nơi khác cũng không cần lăn lộn nữa. Loại tu sĩ này chỉ là đến Thừa Đỉnh là xong rồi, vì sao còn phải nuôi dưỡng nữa? Diệp Mặc chỉ vừa nghĩ lại thôi thì đã hiểu rồi, Tam Hải đều nuôi dưỡng những loại tu sĩ này, chắc chắn là vì tham gia La Khúc thập bát bàn.
Mông Hàn An lại mỉm cười nói:



- Diệp đại sư có thể vẫn chưa hiểu La Khúc thập bát bàn lắm, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng lại có thể nâng cao cảnh giới của tu sĩ, bình thường những tu sĩ vượt qua Thập bát bàn, đều có thể giảm thiểu tâm ma trong quá trình tu luyện. Tinh lọc thần thức, có thể khiến mình nhanh chóng thăng cấp lên một tầng mới cao hơn. Hơn nữa Mông Kì đã là tu sĩ Hư Thần tầng thứ bảy rồi, những tu sĩ trong khoảng một trăm tuổi cũng coi được xếp vào hạng tương đối cao rồi, cho dù không có lợi, nó cũng cần phải đi.



- Lại còn chỗ tốt này nữa?



Diệp Mặc lập tức có chút kì vọng, hắn để ý nhất chính là thần thức, nếu thần thức được tinh lọc, thì Tử Nhãn Thần Hồn Thiết Cát của hắn có càng thêm sắc bén hay không?



Mông Hàn An gật đầu:



- Đúng vậy, cho nên nói anh bây giờ là tu sĩ Ngưng Thể tầng thứ bảy đến La Khúc thập bát bàn, đối với anh cũng có lợi.



- Có phải trên đường tham gia đại hội, thì không thể rút lui được?



Diệp Mặc lại hỏi, câu hỏi của hắn là có mục đích.



Mông Hàn An dường như biết được suy nghĩ của Diệp Mặc, lại nói:



- Anh yên tâm, nếu tôi đồng ý không để cho Ung Du Nhi động vào anh rồi, thì có thể bảo vệ anh được. La Khúc thập bát bàn một khi đã vào rồi, chỉ có đợi khi nào trên đường thất bại bị giết chết hoặc bị truyền tống đi, hoặc là đợi mười tám ngày sau, La Khúc thập bát bàn đóng cửa bị truyền ra ngoài.



- Ồ.



Diệp Mặc có chút thất vọng ồ lên một tiếng, hắn quả thực vẫn có chút lo lắng Ung Du Nhi sau này sẽ đến gây phiền phức cho hắn.



Mặc dù Mông Hàn An nói dễ nghe, nhưng mình và Hải Tu Minh không có chút quan hệ nào, hoàn toàn là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nói trắng ra chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Mà tính tình cô Ung Du Nhi ngang ngược kiêu ngạo, ai mà biết được cô ta có yêu cầu cha của cô ta là giáo chủ của Thông Hải giáo gây áp lực cho Mông Hàn An hay không? Dù sao giáo chủ Ung Lam Y của Thông Hải giáo cũng đã là Hóa Chân đỉnh phong rồi, nghe nói còn là người đứng đầu ngoài biển. Còn Mông Hàn An chỉ là một tu vi Biến Kiếp sơ kì mà thôi, khác biệt quá lớn. Có lúc, chuyện cũng không như những gì mà Mông Hàn An có thể khống chế được.



- Tôi nghe nói La Khúc thập bát bàn chỉ cần leo lên được đỉnh bàn cuối cùng, cũng chính là đỉnh núi bàn thứ mười tám, là có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng từ trước tới nay, hình như vẫn chưa có ai lên được bàn thứ mười tám, cho dù Tam Hải chúng tôi tranh đấu, đã từng có tu sĩ lợi hại nhất cũng chỉ leo lên được bàn thứ mười hai đã bị truyền ra ngoài rồi.



Mông Hàn An còn giải thích thêm, nhưng cô cũng biết, lời này đối với Diệp Mặc mà nói cũng không có chút tác dụng gì.