Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1193 : Gặp lại kẻ thù

Ngày đăng: 05:59 22/04/20


Diệp Mặc cười lạnh một tiếng tiếp tục nói:



- Cô không cần nói đến việc bây giờ rời khỏi Lăng Đảo, ngay cả cô bây giờ đến chỗ tôi, cũng bị người khác theo dõi rồi.



Mông Kỳ tỉnh táo lại, cô biết rõ những gì Diệp Mặc nói là sự thật. Cô đứng dậy, sắc mặt khôi phục lại bộ dạng bình thường, nhưng có vẻ lại càng đờ đẫn hơn.



- Cám ơn Diệp sư huynh đã giải thích nghi hoặc cho tôi, Mông Kỳ cáo từ.



Mông Kỳ lại một lần nữa phúc lễ Diệp Mặc, có chút thương thần nói.



Diệp Mặc lại mỉm cười, khua khua tay nói:



- Trong khi đại hội La Khúc thập bát bàn, tu sĩ hơn một trăm tuổi cần phải cách xa đảo La Khúc thập bát bàn bao xa, mới không bị ảnh hưởng?



Mông Kỳ không biết ý Diệp Mặc hỏi câu này, cô lại trả lời:



- La Khúc thập bát bàn nằm giữa đảo, tôi nghe nói bình thường mỗi lần đại hội, cao thủ của Tam Hải ở biên giới đảo, cách xa nhất cũng chỉ trong phạm vi mấy chục dặm thôi. Nếu như tiến gần hơn, thì sẽ bị chịu phải ảnh hưởng. Ở biên giới đảo, vì rìa La Khúc thập bát bàn có một tấm bia đá màu trắng cực lớn, có thể ghi lại tiến trình của những người tham gia.



- Vậy thần thức của tu sĩ có thể tiến vào La Khúc thập bát bàn ở giữa đảo không?



Diệp Mặc khi hỏi câu này, đến ngữ khí cũng có chút run rẩy, đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.



Trong suy nghĩ của hắn, nếu La Khúc thập bát bàn có trận pháp không cho những tu sĩ trên một trăm tuổi tiến lại gần, vậy thì cũng che chắn thần thức. Còn trong kế hoạch của hắn cái quan trọng nhất, chính là La Khúc thập bát bàn có thể che chắn thần thức hay không, nếu như không thể, hắn khi đến được bàn đỉnh của bàn thứ mười tám thì rất khó chạy trốn được.



Mông Kỳ nghi ngờ nhìn nhìn Diệp Mặc, lập tức lắc đầu nói:



- Không thể được, chỉ cần tu sĩ tham gia đại hội thập bát bàn, thì đều biến mất trong thần thức của người ngoài. Tu sĩ tham gia nếu như vượt qua được bàn thứ nhất, tiến vào bàn thứ hai, tại nơi tiến vào bàn thứ hai có một tấm bia lớn, tu sĩ tham gia chỉ cần khắc tên của mình lên tấm bia đó là được. Sau khi tu sĩ tham gia khắc tên của mình lên tấm bia đá đặt nơi giao nhau giữa bàn thứ nhất và bàn thứ hai, thì tấm bia đá màu trắng cực lớn ở biên giới đảo cũng sẽ hiển thị tên của người tham gia, hơn nữa còn hiển thị người tham gia đã qua bàn thứ nhất, tiến vào bàn thứ hai.



Diệp Mặc trong lòng vui mừng hớn hở, lập tức lại hỏi tiếp:



- Nếu như tôi không khắc tên lên đó, hoặc là người dự thi trong quá trình thi đâu bị ngã xuống thì sao?



Mông Kỳ lập tức trả lời:




- Hải Tu Minh chúng ta ba lần liền đều là người cuối cùng, lần này tôi hi vọng mọi người chọn người không để cho tôi thất vọng nữa.



Nói xong, lại hướng về phía bảy tám tu sĩ đang đứng bên cạnh Truyền Tống trận nói:



- Lần này hoàn toàn dựa vào mọi người, chỉ cần mọi người đạt được tiến bộ trong lần này, mỗi người đều có thể đưa ra một yêu cầu. Cho dù anh muốn chân khí thượng phẩm, tôi cũng có thể làm cho anh được. Hơn nữa ngoài những thứ đó ra, người tham dự đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Hải Tu Minh.



- Vâng, minh chủ, chúng tôi nhất định hết sức ứng phó.



Mấy người lập tức đồng thanh nói.



Diệp Mặc lại nghe ra một chút vấn đề, hắn từ những lời của Vượng Thương nghe ra, dường như tu sĩ tham gia La Khúc thập bát bàn cũng không phải là tự gã chọn ra, mà là những thủ hạ còn lại của gã chọn. Chẳng trách Mông Hàn An lại có quyền cho mình tham gia, phỏng chừng tranh chấp quyền lực cao trong Hải Tu Minh cũng vô cùng kịch liệt.



Nói không chừng phó minh chủ của Hải Tu Minh, còn có những đầu não bên dưới cũng có sản nghiệp riêng của mình, giống như Chân Bảo Liên của Mông Hàn An. Đúng là nơi có người là có tranh chấp, câu này thật quá chính xác.



- Được.



Vượng Thương hài lòng gật đầu, sau đó khua khua tay nói:



- Bây giờ thì đến La Khúc thập bát bàn.



Diệp Mặc cùng Vương Hóa Năng đứng đằng sau Mông Hàn An, cùng tiến vào truyền tống trận. Truyền tống trận này quả thực vô cùng rộng lớn, hơn một trăm người đứng, cũng không có gì là chật chội.



Sau đó linh thạch được khảm vào các lỗ trũng của truyền tống trận, xung quanh truyền tống trận sáng lên một màu trắng, mọi người đồng thời cũng được truyền đi.



Diệp Mặc cho rằng Truyền Tống trận này chỉ có hơn một trăm người, vậy thì người đến La Khúc thập bát bàn cũng không nhiều, nhiều nhất cũng không thể nhiều hơn năm trăm người. Nhưng sau khi hắn và đám người này được truyền tống trận truyền đi, mới biết mình đã quá nhầm rồi. Trong này không ngờ đã chật kín tu sĩ, thậm chí còn có mười hai mươi nghìn người.



Vương Hóa Năng nhìn ra sự kinh ngạc của Diệp Mặc, mở miệng giải thích:



- Những người xem náo nhiệt hơn mười ngày trước sớm đã đến đây rồi, cho nên nhiều người thì cũng không có gì là ngạc nhiên cả.



Nhưng Diệp Mặc lại không có tâm trạng đi trả lời câu nói của Vương Hóa Năng, vì hắn đã nhìn thấy Ung Du Nhi với bộ ngực lớn mái tóc bồng bềnh, mà đồng thời đối phương cũng nhìn thấy hắn ngay trong thời gian đó.