Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1228 : Thoáng qua

Ngày đăng: 06:00 22/04/20


Kỷ Bẩm nghi hoặc nhìn Mông Hàn An:



- Cô không biết cậu ấy là Đan Vương thất phẩm sao?



Diệp Mặc vội vàng đem chuyện bản thân vì đi tìm tin tức của Tiên khuyên hoa mà quen biết Mông Hàn An ra sao kể lại đơn giản một lần cho Kỷ Bẩm. Mông Hàn An cũng chỉ đứng nghe Diệp Mặc nói, song trong lòng cô cũng bình tĩnh trở lại. Nếu không phải là Kỷ Bẩm nói ra, thì cho dù cô có tưởng tượng đến đâu cũng không thể nghĩ rằng Diệp Mặc là một Đan Vương thất phẩm được. Một Đan Vương thất phẩm đấy, cho dù cả Tam Hải cũng không có một Đan Vương thất phẩm nào, cao nhất cũng chỉ là một Đan Vương ngũ phẩm mà thôi.



Tâm tư của Mông Hàn An có chút ảo tưởng, thật sự là còn có ý nghĩ muốn đi theo Diệp Mặc. Ba người nói chuyện một hồi, thì cái nhìn của Diệp Mặc đối với cô lại có chút thay đổi.



Mà Mông Hàn An càng biết thêm về Diệp Mặc thì lại càng khiếp sợ nhiều hơn, lúc này cô mới biết được Diệp Mặc chính là người đạt danh hiệu đệ nhất trong đại hội Đan Vương, hơn nữa lại còn dám đối địch với môn phái chín sao là Vô Cực Tông, tự mình thành lập một Mặc Nguyệt Chi Thành. Khiến cho cô thấy rung động nhất chính là ở Mặc Nguyệt Chi Thành có đến ba Đan Vương trên tam phẩm thất phẩm, trong đó có một người là Đan Vương bát phẩm.



Giờ phút này cô mới hiểu được Ung Lam Y thực sự không là cái gì so với Diệp Mặc cả, Thông Hải Giáo cho dù là có lợi hại hơn, thì cũng chỉ có ba tên tu sĩ Hóa Chân mà thôi, nhiều nhất chỉ là ngang với một tông môn chín sao bậc trung. Diệp Mặc thì ngay cả tông môn chín sao mạnh nhất cũng không sợ, thì sao có thể e ngại một cái Thông Hải Giáo chứ? Lão già Ung Lam Y kia chỉ là ở Vô Tâm Hải thôi, chứ nếu tới Nam An Châu thì y căn bản là không có can đảm đi khiêu khích Diệp Mặc.



Sau khi Mông Hàn An biết Diệp Mặc muốn đi Bắc Vọng Châu, thì trong lòng liền nghĩ cách để được đi theo hắn. Bất luận là như thế nào, thì được đi cùng với một Đan Vương thất phẩm trẻ tuổi, đều là một việc may mắn vô cùng. Riêng việc Kỷ Bẩm coi trọng Diệp Mặc đã nói rõ vấn đề, huống chi là ở Mặc Nguyệt Chi Thành còn có cả một Đan Vương bát phẩm nữa. Cơ hội như thế này, nếu cô không cố gắng nắm bắt, thì thực là quá uổng phí.



Nhưng đi theo hắn đến Bắc Vọng Châu thì cô có thể làm được cái gì? Bắc Vọng Châu là nơi thiếu thốn tài nguyên nhất đại lục Lạc Nguyệt, hơn nữa nghe nói còn không có tu sĩ Hóa Chân. Nếu muốn tu luyện tới trình tự cao hơn, thì chỉ có thể đi Nam An Châu, nhưng mà có thể đi cùng với một Đan Vương thất phẩm, thì là một việc mà người khác nằm mơ cũng muốn có cơ hội.



Mông Hàn An có kinh nghiệm lão luyện qua nhiều năm. Nên cô quen biết với Diệp Mặc tuy không lâu, nhưng cũng nhìn ra được Diệp Mặc là người rất trọng tình cảm, nếu không cũng sẽ không giúp Mông Kỳ chạy trốn. Tuy rằng cô không biết Mông Kỳ rời đi như thế nào, nhưng Diệp Mặc là một tông sư trận pháp, thì hắn đương nhiên là sẽ có cách của hắn mà cô không thể biết được.



Bởi vì đã hiểu được một chút tính cách của Diệp Mặc, cho nên cô mới nắm chắc rằng chỉ cần bản thân không nổi lên dị tâm, toàn lực trợ giúp Diệp Mặc, thì sớm hay muộn cô cũng sẽ được Diệp Mặc coi trọng.



- Kỷ tiền bối. Ngài bây giờ quay về Nam An Châu hay là muốn cùng tôi đi Bắc Vọng Châu?



Diệp Mặc không để ý đến tâm tư của Mông Hàn An, mà trực tiếp hỏi Kỷ Bẩm.



Suy nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, nếu Kỷ Bẩm phải đi về Nam An Châu, vậy thì tốt nhất là đưa Mông Hàn An cùng đi theo. Nếu Kỷ Bẩm muốn đi Bắc Vọng Châu thì cũng tốt, trên đường có thể cùng lão thảo luận một chút về trận pháp, hơn nữa có thêm một tu sĩ Kiếp Biến đỉnh cùng đi, thì lộ trình cũng sẽ an toàn hơn không ít.




- Sư phụ, con biết. Lần này nếu không phải nhờ có người, thì con khẳng định là đã bị Diệp Mặc kia giết chết rồi. Chỉ hận một nỗi là tu vi của con quá thấp, không có cách nào để tìm hắn báo thù. Từ hôm nay trở đi, con khẳng định sẽ điên cuồng tu luyện.



Triệu Thuận Thiên ừ một tiếng, bỗng nhiên lại nói:



- Con cũng họ Diệp, hơn nữa tướng mạo của còn cùng Diệp Mặc có chút tương tự, ta thậm chí hoài nghi có khi nào con và hắn có quan hệ với nhau không?



Mạc Hữu Thâm lập tức nói:



- Cho dù là con cùng hắn có quan hệ gì đi nữa, thì con nhất định cũng phải giết chết hắn. Hắn chính là kẻ thù không đội trời chung với con, nếu không giết hắn, thì tâm tình của con không thể viên mãn được. Sư phụ...



Triệu Thuận Thiên cũng gật đầu:



- Ta chỉ trợ giúp một mình con thôi, bất luận là Diệp Mặc kia có phải là hậu nhân của Diệp Thải hay không, thì cũng thế thôi. Diệp Thải cha con thì ta cũng chưa từng gặp, nhưng ta đã đáp ứng với ông nội của con là Diệp Vô Tác. Chỉ cần là bất cứ một hậu nhân nào của lão cầm tín vật tìm được đến ta, thì ta đều sẽ coi người đó là thân nhân của mình, cho nên con không cần phải lo lắng về điểm này...



Giọng Mạc Hữu Thâm có chút khàn khàn:



- Con cũng chưa từng gặp qua cha của mình, nhưng con nghe mẹ con nói cha con đã rời đi từ khi con còn rất nhỏ. Nói là muốn đi tìm ông nội của con, con cũng không biết là ông ta đã đi nơi nào.



Mạc Hữu Thâm nói xong, cũng không để sư phụ hỏi chuyện khác nữa, mà nói tiếp:



- Sư phụ, con nghe nói, Diệp Mặc kia tới từ Bắc Vọng Châu, liệu hắn còn có người thân nào ở Bắc Vọng Châu hay không?



Hiển nhiên là Mạc Hữu Thâm cũng không có quan tâm đến Diệp Thải, mà y chỉ chú ý đến Diệp Mặc mà thôi.