Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1240 : Dẫn tới họa sát thân

Ngày đăng: 06:00 22/04/20


Trong lòng Diệp Mặc cười nhạt, hắn đương nhiên biết giá trị của Vạn niên thạch duẩn tủy tuyệt đối sẽ không thấp hơn so với vảy của thần thú Côn mới sinh. Tên cáo già Âm Tự này cũng không phải là kẻ ngốc.



Người này vừa rồi hỏi hắn còn ở lại Âm Hải thành bao lâu, chính là đợi hắn sau khi rời khỏi Âm Hải thành thì sẽ ra tay. Nhưng Diệp Mặc đã đoán được ý của y, thì liền nói là muốn lãng phí mười giọt Vạn niên thạch duẩn tủy này. Hắn cũng không tin là Âm Tự có thể nhịn được. Nếu như Âm Tự có thể nhịn được, thì Diệp Mặc chỉ còn một cách là ở lại Âm Hải thành không dám đi ra ngoài mà thôi.



Bởi vì một khi đi ra ngoài, hắn chắc chắn phải chết, bất luận là hắn có lãng phí Vạn niên thạch duẩn tủy hay không, thì cũng sẽ có cùng một kết quả. Âm Tự chắc chắn sẽ không để một kẻ từng mang Vạn niên thạch duẩn tủy đến trước mặt y an toàn rời khỏi, khi Âm Tự tiến vào phòng, thì Diệp Mặc đã cảm nhận được loại uy hiếp này rồi.



Vì thế khi hắn lấy ra Vạn niên thạch duẩn tủy thì cũng đã tính hết mọi nước đi rồi. Nếu như Âm Tự không gọi hắn lại, thì hắn chỉ có thể tự quay lại lấy thêm ra Tiên khuyên hoa mà thôi. Bất luận là tốn bao nhiêu tiền vốn, thì hắn đều phải lấy được Côn lân từ trong tay Âm Tự.



(Lời DG: Điêu! Thách chú cũng không dám đem Khổ trúc ra khoe ha ha...)



Diệp Mặc tu luyện Tam sinh quyết, cho nên giác quan thứ sáu cũng rất nhạy cảm, hắn vừa nhìn thấy Âm Tự, thì đã biết được mình sẽ không thể dễ dàng có được chỗ tốt từ y. Điều này cũng là khẳng định chứ không hoàn toàn là trực giác.



Hiện tại Âm Tự đã gọi hắn lại, nên hắn vội vã dừng lại ôm quyền:



- Tiền bối, còn có gì phân phó sao?



Âm Tự gật đầu:



- Ừ, Vạn niên thạch duẩn tủy của cậu nếu dùng để luyện chế linh đan cấp chín thì thực sự là quá mức lãng phí. Tuy Vạn niên thạch duẩn tủy không có trân quý như Côn lân, nhưng cũng là một vật hi hữu...



Không chỉ mình Diệp Mặc, mà ngay cả Mông Hàn An cũng hiểu được Âm Tự muốn mượn cớ này, để có thể dùng thứ khác đổi lấy Vạn niên thạch duẩn tủy mà thôi. Vì hiện tại y đã biết Diệp Mặc sẽ làm lãng phí Vạn niên thạch duẩn tủy, nên y mới phải cố gắng trao đổi.



Diệp Mặc không đợi Âm Tự nói xong, thì đã lấy ra một ‘Sa quả’ rồi nói:



- Thành chủ đại nhân, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có một linh quả cấp chín, nếu như tôi dùng Vạn niên thạch duẩn tủy và ‘Sa quả’ cấp chín này không biết có thể đổi lấy Côn lân của ngài hay không?



- Thực là linh quả cấp chín ‘Sa quả’?



Âm Tự lại lần nữa chấn động nhìn Diệp Mặc, cái tên tu sĩ trẻ tuổi này trên người rốt cuộc là có bao nhiêu thứ tốt? Ngay cả linh quả cấp chín mà hắn cũng có?
Đem cảm giác bất an ném sang một bên, thì chuyện thứ nhất Diệp Mặc làm là lấy ra cái hộp ngọc mầu hồng kia ra. Hắn lập tức phát hiện được phía trên hộp ngọc có dne619 mấy dấu hiện thần thức ẩn nấp. Diệp Mặc cẩn thận mở hộp ngọc ra, lập tức nhìn thấy được một miếng vẩy bằng lòng bàn tay, miếng vẩy này mang theo mầu xanh nhạt và đã có chút cảm giác về uy áp của yêu thú rồi.



Đây chắc chắn là Côn lân rồi. Diệp Mặc lập tức xác định miếng vẩy trong tay mình chính là Côn lân. Mông Hàn An nói Côn lân này là lấy được khi thần thú Côn vừa mới phá trứng mà ra, thậm chí chỉ là một yêu thú cấp bẩy. Một con yêu thú cấp bẩy, mà đã có được loại uy áp này rồi, thật không hổ danh là huyết mạch của thần thú.



Sau một khắc, Diệp Mặc liền lấy ra Ô vân trùy - Thanh Nguyệt, hiện tại hắn mặc dù chỉ là một tông sư luyện khí tam phẩm, nhưng hắn cũng không có ý định đem Côn lân hoàn toàn dung hợp vào Ô vân trùy - Thanh Nguyệt. Hắn chỉ cần dùng Côn lân để đề thăng một chút cho phẩm chất của Ô vân trùy - Thanh Nguyệt là được rồi.



Diệp Mặc không trông mong vào việc có thể biến Ô vân trùy - Thanh Nguyệt thành tiên khí. Nhưng chỉ cần một bán tiên khí, hoặc là chuẩn tiên khí thì hắn vẫn có chút nắm chắc.



Là một tông sư luyện khí tam phẩm, muốn dung hợp hoàn mĩ một tài liệu cấp mười vào một chân khí cực phẩm, đó thực sự là chuyện không có khả năng. Diệp Mặc cũng không hề nghĩ đến việc đó. Hắn chỉ muốn đem Côn lân luyện hóa, dung hợp đơn giản với Ô vân trùy - Thanh Nguyệt, sau đó thăng cấp nó lên. Về phần dung hợp hoàn toàn Côn lân với Ô vân trùy - Thanh Nguyệt, Diệp Mặc tính đến khi nào hắn trở thành tông sư luyện khí thất phẩm thì mới làm tiếp. Tới lúc đó, hắn không chỉ dung hợp Côn lân, mà còn dung hợp cả hai chiếc lá Khổ trúc vào nữa.



Đem Côn lân cầm trong tay nhìn một lúc lâu, Diệp Mặc mới lấy ra Vụ liên tâm hỏa. thế nhưng hắn còn chưa dốt cháy Côn lân, thì đã cảm thấy có gì đó không đúng, hắn lập tức thu hồi lại Vụ liên tâm hỏa.



Sau một lát, Diệp Mặc lại lần nữa tìm được một cái dấu hiệu thần thức rất nhỏ trên Côn lân. Nhất thời âm thầm kinh hãi, nếu như hắn cứ thế mà đem Côn lân này luyện hóa, thì cái dấu hiệu thần thức này sẽ hòa vào trong Ô vân trùy - Thanh Nguyệt, vậy thì cho dù hắn đi tới đâu, Âm Tự cũng sẽ biết được rõ ràng.



Cái dấu hiệu thần thức này còn có một đạo cấm chế bao trùm lấy, chỉ cần hắn động tay vào cái Côn lân này, thì đối phương sẽ biết được. Diệp Mặc giật mình, lập tức ra khỏi Thế giới trang vàng, sau đó lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán.



Nếu như Âm Tự cảm ứng không được dấu hiệu thần thức của hắn, có thể lập tức tìm tới chỗ này hay không? Khả năng này rất lớn, hắn không thể mạo hiểm như vậy được.



Cũng may là hắn đã trở thành một tông sư trận pháp cấp chín, tuy rằng dấu hiệu thần thức trên Côn lân bị cấm chế của thành chủ Âm Hải thành bao lấy, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói thì hoàn toàn không có chút khó khăn nào. Hắn cẩn thận đem cái cấm chế kia gỡ ra, sau đó lấy ra ‘Thanh cương lôi nguyên châu’ ngày trước có được từ tay Điền Ngạo Phong, sau đó để đạo cấm chế kia chuyển sang bao vây lấy nó.



Sau khi làm xong, thì Diệp Mặc lại đem ‘Thanh cương lôi nguyên châu’ để vào trong chiếc hộp mầu hồng, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.



Sau đó hắn lại cẩn thận kiểm tra Côn lân lại vài lượt, xác nhật không còn dấu hiệu thần thức nào nữa, thì mới lại lần nữa tiến vào trong Thế giới trang vàng, còn chiếc hộp mầu hồng thì bị hắn để ở trong phòng, không mang theo vào trong Thế giới trang vàng.



Diệp Mặc không biết là lần đầu tiên hắn tiến vào Thế giới trang vàng thì Âm Tự cũng đã cảm nhận được rồi. Sau khi cảm thụ được dấu hiệu thần thức của mình biến mất trong nháy mắt, Âm Tự lập tức nhíu mày, khi y vừa định cử động, thì lại lần nữa cảm nhận được dấu hiệu thần thức của mình.



Âm Tự lại ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ không biết rằng trên người tên tu sĩ kia rốt cuộc có bao nhiêu bí mật, còn hai thứ kia thì hắn từ đâu mà có được.