Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1257 : Tiếng nỉ non trong nắng ban mai

Ngày đăng: 06:00 22/04/20


Mấy ngày nay Tô Tĩnh Văn ở cùng Diệp Mặc, lại lần nữa khôi phục lại sức sống như lúc ở Ninh Hải, điều khiến cô ngại mở miệng chính là, vẫn chưa chính thức trở thành vợ chồng với Diệp Mặc. Chuyện như này, cho dù cô có muốn, cũng không dám nói trước mặt Diệp Mặc, huống chi Tống Ánh Trúc lại còn ở bên cạnh.



Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tống Ánh Trúc vẫn nói trước mặt cô, cô cũng có chút không chịu nổi. Thậm chí có chút oán giận Tống Ánh Trúc, người kết hôn rồi đúng là nói quá thẳng.



Diệp Mặc nhìn thấy Tô Tĩnh Văn có chút ngại ngùng, nhưng lại cười ha hả kéo tay Tô Tĩnh Văn, sau đó nhìn hai người nói:



- Ánh Trúc, em và Tô Tĩnh Văn đối với anh mà nói cũng như Tố Tố và Khinh Tuyết vậy, năm đó anh và Tố Tố Khinh Tuyết làm lễ cưới, em cũng có mặt. Cái mà anh phải xin lỗi em chính là, không ngờ lại quên mất em. Lần này đợi anh sau khi về Mặc Nguyệt Chi Thành ở Nam An châu, anh cũng sẽ lại tổ chức lại một hôn lễ giống như lần trước ở Lạc Nguyệt…



Diệp Mặc còn chưa nói hết, Tống Ánh Trúc trong mắt hiện lên tia vui mừng sung sướng. Năm đó khi Diệp Mặc kết hôn, cô là người đàn bà đầu tiên của hắn, nhưng cũng chỉ có thể ôm Ức Mặc đứng một bên nhìn, khi Ức Mặc khóc, cô thậm chí chỉ có thể lén rời đi.



Cái cảm giác chua xót và khát vọng này cũng không nên cho người ngoài biết, hôm nay Diệp Mặc lại có thể hiểu được tâm tư của cô, muốn làm cho cô một lễ cưới, khiến Tống Ánh Trúc trong lòng nhất thời ngây dại, có một loại xúc động phát khóc. Từ trước tới nay, cô đều cho rằng Diệp Mặc sở dĩ ở cũng cô, đó là vì Ức Mặc, nếu như không phải chuyện của Ức Mặc, thì cô mãi mãi không trở thành vợ của Diệp Mặc được.



Hôm nay Diệp Mặc có thể nghĩ đến chuyện này, đối với Tống Ánh Trúc mà nói, là sự bù đắp tuyệt vời nhất, làm một người phụ nữ đến từ trái đất, khát vọng lớn nhất của cô không giống với những người phụ nữ nơi này, khát vọng lớn nhất của cô là mãi mãi bên cạnh người chồng của mình, chứ không phải tu luyện tu luyện. Nói cách khác, cho dù cần tu luyện, thì cũng muốn tu luyện cùng chồng của mình.



- Ông xã…



Tống Ánh Trúc cũng không để ý đến Tô Tĩnh Văn đang đứng bên cạnh, không kìm chế được sự kích động trong lòng mình, nhào vào lòng Diệp Mặc.



- Quay về cùng em…



Tống Ánh Trúc hoàn toàn loại bỏ Tô Tĩnh Văn đang đứng bên cạnh, ngữ khí trở nên líu ríu, thậm chí cơ thể cũng trở nên nóng hừng hực.



Tô Tĩnh Văn sắc mặt nhất thời đỏ ửng, cô không ngờ Tống Ánh Trúc lại to gan như vậy, chẳng lẽ người phụ nữ kết hôn rồi lại như này sao? Cô nghĩ vậy nhưng cũng cảm thấy thân mình đang mềm nhũn ra.



Diệp Mặc có chút buồn bã nhìn bầu trời xa xăm, hắn đang nhớ đến Mục Tiểu Vận, còn có một Tiểu Vận, giờ này không biết đang ở nơi nào?







Đối với Diệp Mặc mà nói, lần trước phóng túng và cả mấy năm trước gặp mặt Tố Tố Khinh Tuyết, lần này sự nhiệt tình và lửa lòng của Tống Ánh Trúc suýt nữa hoàn toàn nuốt chửng hắn.



Lần đầu tiên hắn gác sự lo lắng sang một bên, yên tâm ngủ một giấc say. Cái ý niệm mỗi ngày không ngừng tu luyện, tu luyện mãi trong giờ phút này bị Diệp Mặc gác lại hết sang một bên.




Diệp Mặc nghi ngờ nhìn mọi người hỏi một câu.



Kỳ Tử Ngư vội vàng đứng dậy kính cẩn nói với Diệp Mặc:



- Diệp môn chủ, nếu như không phải Kỷ tiền bối nói, chúng tôi đến bây giờ vẫn không biết Diệp môn chủ cũng là một tông sư trận pháp. Là thế này, sau khi chúng ta bàn bạc, muốn bố trí một trận pháp phòng ngự cấp cao ở Phỉ Hải thành…



Lời nói của Kỳ Tử Ngư còn chưa dứt, thì Diệp Mặc đã hiểu được ý tứ của gã, lập tức cười gật đầu nói:



- Kỳ thành chủ cho dù không nói chuyện này, thì tôi cũng sẽ giúp. Mặc Nguyệt của tôi vẫn còn ở Phỉ Hải thành, Phỉ Hải thành chẳng những bố trí trận pháp phòng ngự, tôi còn định bố trí một trận pháp công kích cấp chín nữa, sau này nếu có thú triều yêu thú như này đến, thì Phỉ Hải thành cũng không sao.



Nghe thấy Diệp Mặc nói vậy Kỳ Tử Ngư lập tức vui mừng nói:



- Nếu quả thực là như vậy, vậy thì Phỉ Hải thành cũng không còn sợ gì nữa, thậm chí phòng ngự còn chắc chắn hơn Toái Diệp thành.



Nói xong Kỳ Tử Ngư dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng bổ sung:



- Căn cứ theo tin tức mà chúng tôi lấy được, yêu thú của Toái Diệp thành đã rút, dường như có liên quan đến Phỉ Hải thành chúng ta.



Diệp Mặc gật đầu, mặc dù hắn không rõ sự rút lui của yêu thú ở Toái Diệp thành có phải là vì Phỉ Hải thành hay không, nhưng chắc chắn là có liên quan.



Trong khi mấy người đang còn ngồi bàn bạc bố trí trận pháp phòng ngự cho Phỉ Hải thành như nào, Lê Kinh Mân lại vội vã bước vào, y bước tới trước Diệp Mặc nói nhỏ:



- Môn chủ,Vọng Nguyệt tông truyền tin đến, tông chủ Phiến Phất của bọn họ mời môn chủ đến Vọng Nguyệt tông một chuyến, ngữ khí hình như không được thân thiện cho lắm.



Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, hắn ghét nhất chính là loại người cậy già mà lên mặt. Phiến Phất và hắn nói giao dịch xong rồi, cuối cũng không tuân thủ giao kèo, thậm chí còn giúp người khác đối phó với Mặc Nguyệt ở Phỉ Hải thành. Diệp Mặc tuyệt đối không tin chuyện Dịch Dật đến Phỉ Hải thành Phiến Phất lại không biết, tên này không khác gì với tên Trương Thuận Phong ngày trước ở Hà Châu. Bây giờ còn có mặt mũi gọi hắn đến, gã còn cho rằng gã là ai.



Nghĩ tới đây lạnh giọng nói:



- Tôi muốn đến đó một chuyến, nhưng không phải bây giờ, đợi tôi xử lý xong chuyện ở Phỉ Hải thành đã, tôi sẽ đến Vọng Nguyệt tông giết chết tên Dịch Dật kia, báo thù cho Lý Khởi Thiện.