Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1288 : Thiên Cương Vực
Ngày đăng: 06:01 22/04/20
- Mấy vị đại nhân thật không muốn đi sao…
Người con gái mặc váy xanh lúc trước cho rằng sau khi mình nói xong, thì mấy người Diệp Mặc chắc chắc sẽ cám ơn rồi đi theo cô đến gặp hội chủ. Bây giờ mấy người Diệp Mặc lại từ chối không có chút do dự gì, sau đó muốn rời đi, cô cũng không biết nên nói thế nào mới phải, ngược lại lại thốt ra một câu như vậy.
Diệp Mặc nhíu mày nhìn cô gái mặc váy xanh một chút nói:
- Chẳng lẽ nhất định phải đi? Không đi không được?
Cô gái kia nhìn ra vẻ mất hứng của Diệp Mặc, vội lắc đầu nói:
- Không phải, không phải, mấy vị đại nhân đừng hiểu lầm, Hành Tu hội chúng tôi sẽ không ép buộc sự tự nguyện của tu sĩ.
- Vậy thì tốt.
Nói xong Diệp Mặc không thèm nhìn nữ tu này, quay người rời đi. Mấy người Tô Tĩnh Văn và Đường Mộng Nhiêu cũng ai nấy rối rít rời đi, chỉ còn một mình nữ tu không ngờ lại kết quả như này ở lại.
Sau khi mấy người rời xa khỏi Hành Tu hội, Tô Tĩnh Văn mới nói:
- Hành Tu hội này đúng là đáng sợ, không ngờ lại có thể tùy ý cướp đồ của người khác, giết người cũng chẳng sao.
Diệp Mặc biết Tô Tĩnh Văn mặc dù đến Tu Chân giới lâu rồi, nhưng nơi người mạnh lên ngôi như này cũng chưa quen cho lắm.
Đường Mộng Nhiêu lại nói:
- Hành Tu hội chắc là một tổ chức Tu Chân, bọn họ có thể khiến Hành Tu hội đứng vững trong này được, chính là vì thu hút nhiều tu sĩ đến. Tôi nghĩ một khi bên trong Hành Tu hội biểu hiện tươi đẹp, được hội chủ chú ý đến, chắc chắn sẽ xin gia nhập, sau đó lại cung cấp cho người gia nhập lượng lớn tài nguyên tu luyện.
Vốn dĩ Diệp Mặc không định cho Tô Tĩnh Văn đi, nhưng Tô Tĩnh Văn lại cứ nhất định muốn đi cùng, dù sao đến Thiên Cương ba mươi sáu vực cũng nguy hiểm. Đường Mộng Nhiêu cũng muốn đến Thiên Cương ba mươi sáu vực lĩnh ngộ một chút vực, cuối cùng thì mấy người cùng đi.
Tây Tu thành là một thành phố rất kỳ quái, nơi ở của tu sĩ và linh điền, vườn linh dược thậm chí cả núi non cũng liền một chỗ, diện tích quá rộng lớn, hơn nữa tu sĩ trong này cũng cực kỳ nhiều.
Thiên Cương ba mươi sáu vực cách nhà trọ Tây Nguyệt nơi mà Diệp Mặc ở cũng mất trăm dặm đường, nhưng cũng ở trong Tây Tu thành.
Cũng may Tây Tu thành không có cấm không, mấy người Diệp Mặc chỉ trong chốc lát đã đến được bên ngoài của Thiên Cương ba mươi sáu vực.
Thiên Cương ba mươi sáu vực là một sân thí luyện, Diệp Mặc cho rằng nơi này chắc chắn không nhiều người, giống như quảng trường đề danh ở Nam An thành, chỉ khi nào có người đến đề danh, thì quảng trường đề danh mới có người. Bình thường khi không có người đến đề danh, thì quảng trường đề danh cũng không có một ai.
Nhưng sau khi Diệp Mặc đến nơi này rồi mới biết, nơi này đã hình thành một khu vực buôn bán, lại càng giống như một phường thị cố định vậy. Từng cửa hàng xếp xung quanh Thiên Cương ba mươi sáu vực, còn đồ mà nơi này buôn bán ngoại trừ dược liệu và khoáng thạch, thì pháp bảo, linh sủng cái gì cũng có.
Mấy người Diệp Mặc vừa mới bước đến bên ngoài Thiên Cương ba mươi sáu vực, liền nghe thấy có chút âm thanh lầm rầm truyền đến:
- Anh Ngôn không ngờ lại tìm được Dịch Tinh Đằng, đúng là tài giỏi. Bây giờ cũng có thể đứng dậy được rồi, chúc mừng, chúc mừng.
Ngôn Trịnh Tân nghe thấy những âm thanh này sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh ta chằm chằm nhìn vào tu sĩ vừa mới nói lạnh lùng nói:
- Kim Kỳ Long, ba mươi năm trước có phải là mày thông đồng với người khác hãm hại tao không?
Người đàn ông có giọng ầm ầm kia sau khi nghe thấy Ngôn Trịnh Tân nói vậy, lập tức hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngôn Trịnh Tân, anh nói thì phải có trách nhiệm với lời mình nói, năm đó tôi có lòng tốt giúp anh, anh còn nói những lời này, nếu như anh còn dám nói như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí.