Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1295 : Sát cơ của Thiên Cương Vực
Ngày đăng: 06:01 22/04/20
Diệp Mặc vừa mới tiến vào thế giới trang vàng, máu toàn thân liền phun ra, đến Vô Ảnh cũng khẩn trương bay tới, kêu ong ong trên đầu Diệp Mặc.
Diệp Mặc sắc mặt trắng bệch lấy máy viên đan dược ra nuốt, mới cầm được máu lại.
Hai canh giờ sau, Diệp Mặc mới cởi bỏ toàn bộ hộ giáp chân khí đã bị nát tan tành, cho mình vào thanh thủy quyết. Một vết thương nghiêm trọng nhất suýt nữa tháo rụng cánh tay của hắn, Diệp Mặc thầm nhủ may mắn, nếu như cánh tay của mình bị mất đi, hắn chắc chắn không có cách nào lấy lại được.
Lúc trước hắn chỉ chậm vài tích tắc thôi, đừng nói là cánh tay, đến cả người hắn cũng không còn nữa rồi. Nếu như ‘vực’ của hắn chưa là đại thành, hoặc là nói ‘vực’ của hắn đại thành rồi mà chưa tiến vào thế giới trang vàng được, hắn cũng chết chắc. ‘Vực’ thứ ba mươi bảy này căn bản không phải là ‘vực’, mà là nơi giết người.
Diệp Mặc chắc rằng đừng nói là hắn, cho dù là bất kỳ cao thủ nào của Tu Chân giới đến nơi này, cũng chết là cái chắc.
Trước khi kết hợp mình suýt chút nữa bị sai lệch, Thiên Cương Vực có vấn đề rất lớn, ít nhất Diệp Mặc cho là có vấn đề rất lớn.
Thiên Cương Vực này hình như chuyên môn thu hút những tu sĩ cấp cao vào đây, tu vi càng cao thì lại càng dễ bị giết. Vì tu vi càng cao, sự hiểu biết về pháp thuật và cảnh giới lại càng sâu, có thể càng đi sâu vào vực, thì cũng càng dễ bị không gian vực trong này bị giết chết.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc giật mình, theo như cách nghĩ của hắn, Thiên Cương ba mươi sáu vực quả thực chính là được xây dựng lên chuyên chém giết thiên tài
Tại sao lại phải như vậy?
Với tu sĩ có hiểu biết thực sự về ‘vực’ đại thành như hắn, trong tình huống có thế giới trang vàng này, cũng suýt chút nữa bị giết, những người còn lại nếu như có thể tiến vào ‘vực’ thứ ba mươi bảy, chẳng phải là chịu chết hay sao?
Một ngày sau, Diệp Mặc mới nghĩ kỹ lại tình huống khi vừa mới vào trong này.
Trong nháy mắt hắn tiến vào trong này, ‘vực’ của hắn đã bị không gian trong này đè ép vỡ tan, toàn thân người cũng bị không gian xung quanh hoàn toàn trói chặt lại. Nếu như không phải vì ‘vực’ của hắn đã đại thành rồi, thì sự trói buộc đó cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy trói cố định được hắn, hắn cũng đã bị chết rồi.
Bởi vì ‘vực’ đại thành của hắn trong nháy mắt chặn được sự trói buộc kia, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này khiến hắn thoát được. Sau khi không gian cố định lại, dường như không tồn tại chút không gian nào, mà mỗi đường sát quang sắc bén cũng không kém một tu sĩ Hóa Chân hậu kỳ toàn lực công kích.
Tiến vào được ‘vực’ thứ ba mươi sáu của Thiên Cương Vực cũng rất tài giỏi rồi, nhưng bất luận là người nào, thế lực nào, cái mà bọn họ quan tâm vẫn là tu sĩ sau khi tiến vào rồi thì có thể ra ngoài được hay không. Một khi tu sĩ tiến vào được, nhưng lại không ra được, cho dù có lợi hai đi nữa thì cũng có tác dụng gì đâu? Không có ai quan tâm đến một tu sĩ đã chết rồi, cho dù tu sĩ đó có lợi hại, thì cũng như nhau cả thôi.
Nguyệt Thiền mặc dù cũng lo lắng cho Diệp Mặc, nhưng cô cũng lo lắng về chỗ linh thạch kia. Nhưng không có ai nói về chuyện cược linh thạch, cô cũng không dám mở miệng. Còn bên nhà cái cũng hình như quên mất trong phòng thuê kia còn có người đặt cược linh thạch, cũng không có bất kỳ ai đến hỏi.
Đã là ngày thứ sáu rồi, Ngôn Nghiên đang định nói với Tô Tĩnh Văn vài câu, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, muốn xông ra ngoài ngay. Nhưng Đường Mộng Nhiêu lại ngăn cô lại nói:Đ- Đứng lại, em trai của cô đã vào quan vực điện rồi, người đó không dám làm gì đâu.
Bên ngoài cửa quan vực điện, chỉ còn lại một Ngôn Trịnh Tân người be bét máu đang xông vào quan vực điện. Nhưng không đợi Ngôn Trịnh Tân xông lên lầu, thì có người trong quan vực điện đã ngăn anh ta lại:
T- Trong quan vực điện không cho phép đánh nhau, nhưng cũng không phải là nơi tu sĩ lánh nạn.
Ngôn Trịnh Tân cũng không thèm để ý đến tu sĩ ngăn anh ta lại, chỉ hướng lên tầng hai gọi lớn:
C- Các chị đừng rời khỏi chỗ này, người của Khê Trung thương hội đang đợi đây, bọn họ muốn bắt vợ của Diệp đại ca.
Còn hai gã tu sĩ truy đuổi theo Ngôn Trịnh Tân, vì đến sau, nên bị người của quan vực điện ngăn lại ở cửa vào.
Ngôn Trịnh Đông vẫn ở lại tầng một của quan vực điện vội vàng xông đến đỡ lấy Ngôn Trịnh Tân, đỏ mắt nói:
C- Có phải là Khê Trung thương hội.
Tu sĩ của quan vực điện đó lại càng không thèm để ý đến Ngôn Trịnh Đông, cũng không đợi Ngôn Trịnh Tân trả lời, lại nói với Ngôn Trịnh Tân:
M- Mời ra ngoài, bất kỳ tu sĩ nào đang đánh nhau cũng không thể vào quan vực điện được.