Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1298 : Đánh thành bùn nhão

Ngày đăng: 06:01 22/04/20


Khi Diệp Mặc lao ra thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi không gian sát khí kia có thể diệt hắn, thì hắn sẽ lập tức trở lại Thế giới trang vàng, cùng lắm thì lại bị thương một lần nữa. Dẫu sao thì vẫn tốt hơn là mất mạng, biện pháp này không được thì hắn cũng có thể tìm biện pháp khác.



Trong nháy mắt khi Diệp Mặc lao ra khỏi Thế giới trang vàng, thì hắn đã biết rằng mình đã thành công rồi, trong khoảng nửa khắc sẽ không có bất kỳ không gian công kích nào. Ngoại trừ không gian trói buộc xung quanh, và không gian đè ép bên ngoài, thì không gian vặn vẹo và không gian châm sát kinh khủng kia đều không có chút động tĩnh nào.



Nói cách khác điều mà hắn phán đoán hoàn toàn chính xác, trong chốc lát thời gian mà linh mạch chuyển giao linh nguyên cho sát trận, thì uy hiếp của không gian sát trận lớn nhất đối với hắn tạm thời không có ảnh hưởng gì.



Còn đối với Diệp Mặc mà nói, chỉ cần không gian sát trận bất động là được, Vực của hắn đã đại thành, thì những không gian vặn vẹo và không gian áp bức xung quanh không có bất kỳ tác dụng trở ngại nào. Khi hắn mở rộng Vực của mình ra, thì không gian áp bức và không gian vặn xoắn xung quanh đều tan biến như bong bóng xà phòng.



Lúc này Diệp Mặc mới chính thức cảm thụ được chỗ tốt khi Vực đã đại thành, nếu như Vực của hắn còn chưa đại thành, thì trong chốc lát thời gian này hắn chỉ có thể chuyên tâm đối phó với không gian Vực xung quanh thôi, căn bản là không có biện pháp động thủ với trận tâm của không gian sát trận. Cho dù là hắn phóng ra Tử Đao nghiền nát Vực xung quanh, thì cũng không phải chỉ mất chút thời gian là được.



Mà hiện tại Vực của hắn đã đại thành rồi, nên những không gian Vực xung quanh này đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới hắn.



Trong nháy mắt khi ra khỏi Thế giới trang vàng, thì Diệp Mặc đã ném ra hơn mười miếng trận kỳ, sau đó lại phóng ra Tử Đao. Một đaọ tử quang xẹt qua không gian như một cái bóng, đánh thẳng vào trận tâm của không gian sát trận, đồng thời hơn mười luồng lôi kiếm cũng được tập trung lại đánh vào cùng một chỗ. Trận kỳ mà hắn ném ra ngoài chính là vì muốn bố trí một cái trận pháp trì hoãn, mục đích là trì hoãn việc không gian sát trận có tác dụng trở lại sau khi hoàn thành việc chuyển giao linh nguyên, cho dù là chỉ trì hoãn thêm một giây thì với Diệp Mặc lúc này cũng đã vô cùng quý giá rồi.



Ầm...



Rầm, rầm, rầm...



Ngay khi Tử Đao đánh trúng vào trận tâm của không gian sát trận, thì những tiếng nổ kịch liệt liền liên tiếp vang lên. Trận tâm của không gian sát trận kia đã bị Diệp Mặc đánh trúng, đã bị rạn nứt rồi.



Không đợi cho vết nứt kia kịp tự động tu bổ, thì hơn mười lôi kiếm to như cánh tay đã lại đánh xuống vết nứt đó, những tiếng nổ kia lại liên tục vang lên.




Bởi vì toàn bộ Quan Vực Điện cần phải quy hoạch lại một lần nữa, cho nên gian phòng quan sát của mấy người Tô Tĩnh Văn cũng phải bị đưa vào quy hoạch. Vì thế mấy người Tô Tĩnh Văn nhất định phải rời khỏi, bởi vì nếu các cô không đi thì Quan Vực Điện sẽ không có cách nào khởi công quy hoạch lại cả.



- Không có khả năng?



Sau khi biết được tin này, thì Ngôn Nghiên rất phẫn nộ:



- Quan Vực Điện đã tồn tại mấy trăm năm rồi, cũng chưa từng quy hoạch lại lần nào, vì sao chúng ta mới đến có hai ba tháng, thì đã phải quy hoạch lại rồi? Nhất định là do Khê Trung thương hội giở trò.



Đường Mộng Nhiêu nhíu mày:



- Thế lực của Quan Vực Điện này chắc chắn sẽ không nhỏ hơn thế lực của Khê Trung thương hội, lẽ nào lại sợ Khê Trung thương hội uy hiếp sao?



Quan Vực Điện cần phải quy hoạch lại một lần nữa, hiển nhiên phải là do Khê Trung thương hội giở trò quỷ, bằng không thì không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được. Một khi mấy người Tô Tĩnh Văn rời khỏi phòng quan sát của Quan Vực Điện, thì cũng có nghĩa là bọn họ đã rời khỏi phạm vi bảo hộ theo quy tắc của Quan Vực Điện, tùy thời đều có thể bị người khác bóp chết.



Sau khi Diệp Mặc đã mất tích hơn một tháng, thì Tô Tĩnh Văn đã từ trong bi thương mà bình tĩnh lại, cô mặc dù không có nhiều kinh nghiệm từng trải ở Tu Chân Giới này, nhưng thời gian ở Ninh Hải, cô từ là người quản lý một công ty lớn, đã từng trải qua các loại thủ đoạn đấu tranh thương nghiệp rồi.



Cho nên cô cũng cảm giác được không phải là Quan Vực Điện sợ Khê Trung thương hội, không thể đem thanh danh của họ phá hủy đi được. Tô Tĩnh Văn chỉ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó liền hỏi:



- Người mở ra bàn cược có phải chính là Quan Vực Điện hay không?