Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1307 : Bóng ảnh kinh khiếp của Sa Hà

Ngày đăng: 06:01 22/04/20


Diệp Mặc thu hồi Thanh Nguyệt lại, phóng ra Tử Đao đạp lên phóng vào Sa Hà. Càng vào sâu Sa Hà, Diệp Mặc lại càng cảm thấy có một âm thanh khóc nức nở vang vọng bên tai, giống như tiếng cát cuồn cuộn trong gió vậy, lại giống như tiếng khóc thảm của một lữ khách tuyệt vọng trong biển cát.



Diệp Mặc cũng chỉ bay trong Sa Hà một lúc, rồi cũng hoàn toàn hiểu ra tại sao lại có nhiều người bị lạc trong Sa Hà đến vậy. Trong Sa Hà này, chỉ cần thời gian kéo dài thêm một chút, thì cái cảm giác bi thương cô độc không ai giúp sẽ chiếm lĩnh toàn thể tinh thần. Thời gian càng dài, thì cái cảm giác bi thương không ai giúp đó lại càng sâu, cuối cùng nếu như không có cách nào giải quyết được, thì ngay cả người có tâm chí kiên cường cũng sẽ bị thất lạc trong Sa Hà này.



Lúc này Diệp Mặc cũng khẳng định, những tu sĩ tiến vào Sa Hà, chắc chắn có tu sĩ có cách ngăn lại cái cảm giác bị thất lạc này, nếu không làm sao có thể tiến vào nơi như này được? Chẳng qua cách này, hắn cũng không biết mà thôi. Còn mấy người Vương Tà và Việt Mẫn không nói cho hắn biết điều này, Diệp Mặc cũng không quan tâm lắm. Vương Tà và Việt Mẫn cho rằng, mình đã là tu vi thông thiên rồi, trong Sa Hà chắc chắn sẽ không lo lắng vấn đề tâm trí bị thất lạc.



Trên thực tế, nếu Diệp Mặc không có Khổ Trúc, hoặc hắn không phải tu luyện dưới Khổ Trúc, thì tinh thần của hắn đúng là khó có thể giữ được thanh tĩnh trong Sa Hà này.



Nhưng bây giờ hắn đương nhiên không sợ, mặc dù hắn chỉ mới là Kiếp Biến hậu kỳ, nhưng tinh thần của hắn sớm đã cực kỳ vững chắc rồi, ngay cả khi độ kiếp, tâm ma cũng khó có thể gây ảnh hưởng đến hắn. Ngoại trừ khi độ kiếp Nguyên Anh, hắn trải qua một lần tâm ma kiếp, sau đó hắn cũng chưa từng phải trải qua tâm ma kiếp, vì hắn đã có Khổ Trúc rồi. Dưới Khổ Trúc một trong thập đại linh căn tu luyện lâu dài, tâm ma kiếp đối với hắn mà nói cũng chỉ là hư ảo mà thôi.



Diệp Mặc thét lên một tiếng, dưới sự vận chuyển của Tam sinh quyết, tinh thần có chút thanh tịnh, những tiếng kêu của cát cuồn cuộn xung quanh bên tai Diệp Mặc cũng biến mất.



Nhưng ngay sau đó Tử Đao của Diệp Mặc lại mang theo một đường đao màu tím trên Sa Hà khôn cùng xoẹt qua một đường màu tím nhàn nhạt.



Trong tay Diệp Mặc có tấm bản đồ Sa Hà mà Vương Tà đưa cho hắn, tấm bản đồ này mặc dù không phải là toàn cảnh Sa Hà, nhưng cũng có thể chỉ ra phương hương cho hắn.



Tam sinh quyết tự động vận chuyển, những tiếng nức nở nghẹn ngào xung quanh cũng trở nên bình thản lại, Diệp Mặc giống như đang bay trên một bãi cát rất bình thường mà lại vô cùng vô tận.



Hắn rất thích cái cảm giác bay trên cát vàng thế này, cái tâm trạng trong sự thê lương lại có chút gì đó hùng tráng. Hắn không phải thi nhân cũng không phải nhạc sĩ. Dưới tâm trạng như này, không ngờ lại có tâm trạng muốn hát một bài hát nào đó.



- Giếttttt…



Một tiếng gọi thảm bi ai thê lương đến cực điểm từ dưới chân truyền lên, Diệp Mặc đột nhiên dừng Tử Đao của mình lại, thần thức của hắn phát hiện ra một người đàn ông mặc quần áo tu sĩ màu trắng, nhưng lúc này bộ quần áo màu trắng trên người đàn ông này cũng đã vô cùng bẩn thỉu rồi. Trong tay gã quơ quơ một thanh phi kiếm, một đường sát khí quét qua, giống như trước mặt gã có vô số yêu ma vậy. Nhưng trên thực tế, thì trước mặt gã chỉ có cát vàng vô cùng vô tận mà thôi.
- Cám ơn ơn cứu mạng của anh bạn, tôi là Tra Kỳ Phụ của Thần Thú sơn mạch.



Diệp Mặc thấy gặp liền một lúc hai tu sĩ Hóa Chân, hơn nữa trong đó còn có một người là người của Thần Thú sơn mạch, trong lòng kinh ngạc, lập tức hỏi:



- Anh là tu sĩ của Thần Thú sơn mạch, vậy anh biết Thạch Trung Khước không? Hoặc anh có biết Đại Thần Chủ và Nhị Thần Chủ, còn cả thành chủ Tạ Chính Sư của Tây Tu thành không?



Tra Kỳ Phụ lập tức kinh ngạc hỏi:



- Anh là vì phong ấn của Sa Hà nên mới đến? Anh đến cứu viện sao? Nghìn vạn lần đừng nên vào, phong ấn đó căn bản chính là một địa ngục ác ma. Đừng vào đó, tuyệt đối đừng vào đó…



Nói tới đây, gã thậm chí quên mất Diệp Mặc rồi, chỉ lo hoảng sợ nói:



- Nơi đó bây giờ sớm đã không còn ai rồi, bọn họ ai ai cũng bị chết hết rồi, bị thương cũng nhiều, người chạy được thì chạy, đi được thì đi, nơi đó quá đáng sợ, quá đáng sợ, xong rồi, Tây Tích châu xong rồi…



Diệp Mặc nhíu mày, một tu sĩ Hóa Chân lại sợ hãi đến vậy, cũng quá phi lý rồi. Hắn khua khua tay cho tên tu sĩ tên Tra Kỳ Phụ kia một đường thanh thần quyết, sau đó mới hỏi:



- Anh Tra, rốt cục là có chuyện gì? Anh có thể nói rõ hơn một chút được không?



Tên yêu tu tên Tra Kỳ Phụ này giật mình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại. Gã cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức gã kinh ngạc nhìn Diệp Mặc hỏi:



- Vừa nãy bốn phía không ngừng truy sát tôi là thứ gì vậy? Sao tôi lại không nhìn thấy, sao anh lại có thể nhìn thấy được? Là anh tiêu diệt bọn chúng?