Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1322 : Quay về Tây Tu thành

Ngày đăng: 06:01 22/04/20


Phụt một đường máu tươi phun ra, còn Phương Ức Tông trong nháy mắt bị linh vân kia cuốn lấy không còn tung tích, chỉ còn một cánh tay rơi xuống dưới mặt cát.



Không giết được Phương Ức Tông, chỉ chặt được một cánh tay của gã, Diệp Mặc cũng không thất vọng nhiều, hắn giơ tay ra nhặt lấy nhẫn trữ vật từ cánh tay trên mặt cát kia, lại gọi Vô Ảnh về.



Đồ tốt trong nhẫn trữ vật của đại năng như Phương Ức Tông này chắc chắn không ít, Diệp Mặc cũng không cần mở ra nhìn, rồi trực tiếp ném nhẫn trữ vật vào thế giới trang vàng.



Người con gái mặc váy xanh kia đã mặc lại váy áo, nhưng lại sợ hãi rụt rè trốn một bên, không dám qua đây, cũng không dám chạy đi.



- Anh Diệp thật có bản lĩnh. Tôi cũng biết tên họ Phương kia cũng không phải là đối thủ của anh, nếu không phải lão mượn phi thăng chạy trốn, thì cũng chết là cái chắc.



Giao Hoán Chấn bước đến chúc mừng Diệp Mặc đầu tiên.



Tạ Chính Sư và Quý Trường Thiên cũng lộ ra vẻ mặt vừa vui mừng vừa sợ hãi nhìn Diệp Mặc, Phương Ức Tông có thể dễ dàng bại trận dưới sự liên thủ của ba người, còn Diệp Mặc không ngờ suýt nữa thì giết được Phương Ức Tông rồi. Sự chênh lệch này, khiến cho bọn họ nhất thời không thể nào tiếp nhận được.



Yết Kiếm lúc trước chỉ gật gật đầu với Diệp Mặc thì lúc này cũng nhiệt tình ôm quyền đến trước mặt Diệp Mặc nói:



- Anh Diệp, đúng là không ngờ, tu vi của anh lại cao như vậy, lúc trước tôi còn cho rằng anh là tu sĩ Hóa Chân tầng thứ nhất, con mắt thật là quá kém rồi.



Nói xong y lại chỉ vào Giao Hoán Chấn nói với Diệp Mặc:



- Lão tam là bạn của anh, thì tôi cũng là bạn của anh, sau này Thần Thú sơn mạch chúng tôi chính là hậu hoa viên của anh.



Diệp Mặc lạnh nhạt ôm quyền, cũng không tỏ ra nhiệt tình lắm. Đối với loại người như Yết Kiếm, hắn căn bản không muốn kết giao với y. Lúc trước khi Giao Hoán Chấn đến, cũng đã giới thiệu mình là bạn của gã, đến bây giờ Yết Kiếm mới nhiệt tình chào hỏi, rõ ràng là vì thực lực của mình.



Tạ Chính Sư mặc dù trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng biểu hiện lại là thích hợp nhất. Còn Quý Trường Thiên thì lại đến ôm quyền nói với Diệp Mặc:



- Tu vi của anh Diệp đúng là kinh người, Quý mỗ lúc trước chậm trễ. Nhưng anh Diệp chắc hẳn có thể ngăn được tên tu sĩ áo đỏ kia động thủ với Tu Dương của rừng rậm Vô Tâm của chúng tôi. Sao lúc đó lại không ngăn lại?



Nếu như Tu Dương không phải là thiếu chủ của rừng rậm Vô Tâm Chi Nam Vực, với tu vi của Diệp Mặc, Quý Trường Thiên cũng không thể hỏi Diệp Mặc câu hỏi như này. Lúc này gã đã biết Diệp Mặc chỉ cần ra tay, thì chắc chắn có tể cứu được Tu Dương, nhưng hắn lại không cứu, ngược lại còn ra mặt giúp Tam thần chủ Giao Hoán Chấn của Thần Thú sơn mạch, điều này khiến gã không hiểu.


Đường Mộng Nhiêu cũng chưa từng gặp qua thành chủ của Âm Hải thành, cho nên cô không biết Âm Tự là chuyện bình thường.



Biết được tin Âm Tự đến Tây Tu thành, Diệp Mặc làm gì yên tâm mà còn tâm trí tiếp tục đến Thanh Sa Khanh nữa. Hắn chuyển tốc độ của Thanh Nguyệt lên mức cực đại, nếu là người khác dùng thần thức quan sát thấy Thanh Nguyệt, thậm chí đến bóng dáng cũng không nhìn thấy.



Lúc này tu vi của Diệp Mặc đã tăng lên nhiều, lại toàn lực điều khiển Thanh Nguyệt bay đi, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước nhiều lần.



Vào ngày thứ ba, Thanh Nguyệt của Diệp Mặc cũng đã đến bên ngoài Tây Tu thành rồi. Thời gian này Tô Tĩnh Văn và Đường Mộng Nhiêu cũng chưa phát tin tức ra ngoài, khiến Diệp Mặc cảm thấy yên tâm hơn chút.



Cho dù Âm Tự đến Tây Tu thành, mấy người Tô Tĩnh Văn có sự bảo vệ của Việt Mẫn và Vương Tà, chắc hẳn cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Lùi một bước mà nói, cho dù xảy ra chuyện gì, Tô Tĩnh Văn cũng kịp truyền tin cho hắn, nếu Tô Tĩnh Văn không có tin gì truyền đến, thì chứng tỏ bọn họ vẫn an toàn.



Sau khi Diệp Mặc tiến vào Tây Tu thành, đến Thanh Nguyệt cũng không hạ xuống, trực tiếp bay tới cửa quán trọ Tây Nguyệt.



Người đầu tiên Diệp Mặc nhìn thấy chính là Việt Mẫn, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, thành chủ Việt Mẫn của Tây Tu thành vẫn còn ở đây, lại càng không có chuyện gì.



- Diệp đan vương, anh nhanh như vậy đã trở về rồi? Mấy ngày trước tôi vừa mới nhận được tin anh rời đi trước mà.



Việt Mẫn nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức mừng rỡ nói.



Nói xong, cô không đợi Diệp Mặc hỏi thăm, lại chủ động nói:



- Em Tĩnh Văn vẫn rất tốt, anh không cần lo lắng. Chỉ có điều gần đây có một tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong đến Tây Tu thành, tu sĩ này đã biết anh đã từng xuất hiện ở Tây Tu thành, hơn nữa còn ở lại quán trọ Tây Nguyệt. Lúc trước gã miễn cưỡng vào quán trọ Tây Nguyệt, bị tôi và Vương Tà liên thủ ngăn lại.



Việt Mẫn vừa nói tới đây, Vương Tà của Hành Tu hội cũng xuất hiện, y nhìn thấy Diệp Mặc trở về rồi, thì cũng vô cùng hưng phấn. Rõ ràng y cũng nhận được tin tức, dưới sự giúp đỡ của Diệp Mặc, phong ấn phong ấn tu sĩ Tây Tu thành phi thăng đã được giải khai rồi.



Diệp Mặc không đợi Vương Tà hỏi thăm, liền vội vã cảm ơn nói:



- Cám ơn Việt thành chủ, cám ơn Vương hội chủ. Diệp mỗ lần này sẽ ở lại Tây Tu thành hai ngày, trong hai ngày này, Diệp mỗ sẽ luyện chế đan dược cho những người bạn ở Tây Tu thành. Hai ngày sau, Diệp Mặc sẽ rời khỏi Tây Tu thành về Nam An châu.



Việt Mẫn và Vương Tà biết Diệp Mặc muốn nói chuyện với Tô Tĩnh Văn, ai nấy đều cáo từ, hẹn khi nào Diệp Mặc rảnh rỗi, thì mời Diệp Mặc đến luyện đan. Mặc dù hai người nhìn thấy Diệp Mặc thể hiện ra ngoài cũng chỉ là Hóa Chân tầng thứ nhất, nhưng lại cho rằng đây căn bản không phải là cảnh giới thật của Diệp Mặc.