Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1325 : Người phụ nữ giết Âm Tự

Ngày đăng: 06:01 22/04/20


Bóng tu sĩ kia sắc mặt vô cùng tái nhợt, mặc dù chỉ là tu vi Hóa Chân tầng thứ sáu, nhưng tốc độ cũng vô cùng nhanh nhẹn, gã thoạt nhìn vừa hành động, thì người đã đến bên cạnh Thanh Nguyệt rồi, trong đó đến nửa cái hít thở cũng không có. Trận pháp phòng ngự của Thanh Nguyệt mặc dù mạnh, nhưng đối diện với một tu sĩ Hóa Chân phỏng chừng cũng chỉ trong chốc lát, thì đã bị phá tan rồi.



Nhưng gã vừa mới tới trước mặt Thanh Nguyệt, liền cảm thấy được cái gì đó chậm lại, giống như rơi vào một vũng bùn rồi vậy. Cái bóng tu sĩ kia tu luyện đến Hóa Chân, rõ ràng cũng không phải là người tầm thường. Gã lập tức hiểu ra mình đã rơi vào ‘vực’ của Diệp Mặc, nếu gã không thể thoát khỏi ‘vực’ của Diệp Mặc trong thời gian ngắn, thì gã chỉ còn chờ chết mà thôi.



Hiểu được điều này, gã lập tức thiêu đốt ngụm tinh huyết của mình, lúc này đối với gã mà nói cái quan trọng nhất không phải là tinh huyết, mà là giữ được tính mạng.



Chỉ trong nháy mắt, gã hoàn toàn thoát khỏi ‘vực’ của Diệp Mặc, mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi gã thoát được sự trói buộc của vực của Diệp Mặc, liền nhìn thấy một đường hồng tím tuyệt đẹp từ trên trời tới. Nhưng bóng tu sĩ này lại rất rõ, đó không phải là cầu vồng, mà là đao hồng của Diệp Mặc.



Trong mắt gã hiện lên tia sợ hãi, trong nháy mắt phóng ra cây côn dài đen nhánh.



Thịch thịch….



Sau một âm thanh cực kỳ nặng nề vang lên, thì một pháp bảo hình côn màu đen cũng đã bị Tử Đao của Diệp Mặc hoàn toàn bổ ra.



Tử Đao có chút trì trệ, đường đao màu tím lại trở nên dữ dội.



Bóng tu sĩ lúc này làm gì còn chú ý đến cái khác nữa, một phù lục được phóng ra, muốn trong nháy mắt thoát khỏi phạm vi chém giết của Tử Đao của Diệp Mặc.



Phụt…



Một đường máu phun lên, Tử Đao cũng đã chém một vệt dài phía sau tu sĩ bóng ảnh kia. Một Nguyên thần tràn ra, bị tia sét của Diệp Mặc giết chết trong nháy mắt.



Mà lúc này thì Âm Tự cũng mới hoàn toàn tránh khỏi tia sét mà Diệp Mặc vừa mới đánh ra, liền nhìn thấy cái bóng kia đã bị giết chết. Sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nhưng gã cũng hiểu, tu vi của Diệp Mặc còn cao hơn gã, chứ không thấp hơn gã được.



Gã muốn đi rồi, nhưng Diệp Mặc làm sao có thể để cho Âm Tự đi được.



Diệp Mặc ngay cả nhẫn trữ vật của cái bóng kia cũng không kịp cướp lấy, thì lại bổ ra một đao về phía Âm Tự, đồng thời ‘vực’ của hắn cũng lại lần nữa được mở rộng.



Âm Tự trong lòng cũng rất rõ, Diệp Mặc nếu biết chuyện tiểu thế giới, bây giờ cầu xin đối phương tha mạng thì cũng chỉ là lời thừa. Gã lúc này trong lòng cực kỳ hối hận, côn lân mặc dù quý giá, nhưng có quý giá hơn nữa thì cũng không bằng cái mạng nhỏ này của gã.
Nghe thấy câu này Diệp Mặc mới hiểu, hóa ra người ta là đến tính sổ, ngay sau đó hắn liền phóng ra Tử Đao, cười một tiếng nói:



- Thì đã làm sao?



Ý của Diệp Mặc đã vô cùng rõ ràng, tôi đánh rồi, cô không phục thì đánh đi. Hắn biết mĩ nữ trung niên này lợi hại. Trong mắt Diệp Mặc, cho dù có lợi hãi đi nữa cũng không thể lợi hại như Phương Ức Tông.



Mĩ nữ trung niên kia bỗng nhiên khúc khích cười nói:



- Được, đúng là tuổi trẻ sung sức, rất tốt, tôi rất thích những người như anh này, nghe nói anh còn là đan vương cửu phẩm phải không?



Diệp Mặc không trả lời, công pháp ẩn nấp của mĩ nữ trung niên này tuyệt đối là hạng nhất, hắn cũng không tin mĩ nữ này lại đến đúng lúc như vậy, người đàn bà này chắc chắn sớm đã mai phục rồi, cô ta nói không chừng chờ chính là lúc này.



Thấy Diệp Mặc bày trận sẵn sàng đón địch, mĩ nữ trung niên này lại cười ha hả nói:



- Tôi vừa mới bế quan ra ngoài, liền nghe nói có một tu sĩ rất tài giỏi đến Tây Tu thành, tuổi tác không cao, chẳng những qua được Thiên Cương ba mươi sáu vực, còn là một đan vương cửu phẩm nữa. Loại thiếu niên anh kiệt như này, Thuyên Loan tôi sao có thể bỏ qua được? Đáng tiếc là, khi tôi chạy đến Tây Tu thành, thì anh cũng đã đi rồi.



Nói xong cô nhìn mặt Diệp Mặc cười dài nói:



- Anh xem xem, tôi cố ý chạy ra khỏi Tây Tu thành, đến Vô Tâm Hải mới đuổi kịp anh.



Diệp Mặc cũng không nói câu nào, nếu như người đàn bà này đòi hắn luyện đan, thì cũng có thể đưa nhẫn trữ vật cho hắn. Hắn cũng biết, người đàn bà này tuyệt đối không dùng nhẫn trữ vật của Âm Tự để mời hắn luyện đan.



Mĩ nữ trung niên tên Thuyên Loan này thấy Diệp Mặc không nói gì, lại cười nói:



- Tôi nghe Phi Hoàn nói anh còn có chút ý tứ với Nhược Phi, tôi thích nhất chính là làm mối cho thiên tài trẻ tuổi. Anh là thiên tài, Nhược Phi của Tuyết Lâm Hàn Trì chúng tôi cũng là thiên tài, hai người đúng là xứng đôi vừa lứa. Nhẫn trữ vật và cây thương dài này, tôi coi như là quà gặp mặt. Đương nhiên đây cũng không phải là đồ của tôi lấy ra, đợi chút nữa anh cùng tôi đến Tuyết Lâm Hàn Trì, tôi sẽ tặng cho anh đồ khiến anh hài lòng.



Diệp Mặc có chút bất đắc dĩ, hóa ra người ta đến là để chọn con rể. Nói đi nói lại, vẫn là cái họa của Đan vương cửu phẩm.