Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1342 : Đại chiến 'Thần thú côn'

Ngày đăng: 06:01 22/04/20


Diệp Mặc còn chưa kịp nói gì, thì một âm thanh gào rú kinh khủng đột ngột vang lên, cũng lúc đó, một cái thân ảnh cao tới mấy trăm trượng nhảy ra từ trong cột sóng lớn. Không đợi cho mọi người kịp nhìn thấy rõ ràng đó là thứ gì, thì một bộ móng vuốt lớn đã dễ dàng quắp lấy một tên tu sĩ Kiếp Biến. Tên tu sĩ Kiếp Biến kia còn chưa kịp kêu lên một tiếng nào, thì đã bị bộ móng vuốt khổng lồ kia xé thành thịt vụn.



Lúc này thì Diệp Mặc mới nhìn rõ ràng đó là một con yêu thú trông giống như cá, lại có hai cái cánh cổ quái hai bên, còn có thêm bốn cái móng vuốt thật lớn nữa. Hai cái cánh kia kéo dài ra giống như là hai tấm thép vậy. Ở trên thân của nó thì đều là những lân phiến (vảy) mầu vàng kim, chỉ là hai miếng lân phiến ở trên lưng lại có mầu sắc vô cùng mờ nhạt.



- Thần thú côn...



Diệp Mặc vừa nghĩ tới rằng con yêu thú kia có thể chính là Thần thú côn, thì đã có người kinh hãi thốt lên rồi. Quả nhiên nó là Thần thú côn. Uy thế kia thì chỉ sợ ngay cả tu sĩ Hóa Chân đỉnh cũng không phải là đối thủ của nó.



Không đợi Diệp Mặc kịp phản ứng, thì Thần thú côn lại dừng lại không tiếp tục công kích những tên yêu tu còn lại nữa, mà lại quay sang nhìn về phía Ô vân trùy - Thanh Nguyệt, ngay sau đó thì con Thần thú côn kia liền gào lên liên tục, vứt bỏ tên yêu tu đã bị bóp nát trong móng vuốt của nó xuống rồi trực tiếp lao về phía Ô vân trùy - Thanh Nguyệt.



Mông Hàn An ở trên Ô vân trùy - Thanh Nguyệt đã nhận ra đây là Thần thú côn rồi, cho nên cũng bị dọa tới sắc mặt trắng bệch.



Trong nháy mắt, thì Diệp Mặc đã hiểu là chuyện gì xảy ra rồi. Con Thần thú côn này tuyệt đối chính là cái con mà năm đó đã bị các tu sĩ vây bắt, hai miếng vảy trên lưng nó hẳn là mới mọc lại không lâu nên mầu sắc mới mờ nhạt như vậy. Hiện tại nó nhất định là đã cảm nhân thấy được trên Ô vân trùy - Thanh Nguyệt có vảy của nó, nên đã giận tới tím mặt rồi.



Hiểu được điểm này, thì Diệp Mặc cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, trực tiếp phóng xuất Tử Đao ra, dùng hết toàn bộ chân nguyên đánh ra một chiêu Huyễn vân hoa sơn đao.



Hắn tuyệt đối không thể nào để cho Thần thú côn tóm lấy Ô vân trùy - Thanh Nguyệt được, một khi Ô vân trùy - Thanh Nguyệt bị Thần thú côn tóm được, thì tất cả mọi người ở trên đó cũng xong đời.



Sau khi phóng ra một đao, thì Diệp Mặc cũng lớn tiếng kêu lên:



- Tĩnh Văn, em tranh thủ thời gian giúp Kỷ tiền bối khống chế Ô vân trùy - Thanh Nguyệt, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành. Em hãy nhớ rằng anh đã có biện pháp tự bảo vệ chính mình, hơn nữa cơn chấn động dưới biển này còn đang không ngừng khuếch tán, cho nên càng cần phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này...


Diệp Mặc quyết tâm phải đẩy cái con thú tai họa kia vào trong vết nứt không gian.



Thần thú côn sở dĩ dám ở chỗ này động thủ với Diệp Mặc, hơn nữa còn không hề cố kỵ gì mà động thủ với cả Ô vân trùy - Thanh Nguyệt, thì hiển nhiên là nó có được sự mẫn cảm đối với vết nứt không gian và không gian sai lệch, vậy thì sao nó có thể không biết phía trước chính là một vết nứt không gian chứ?



Nhưng cái tên tu sĩ kiến hôi này vừa rồi đột nhiên biến mất, khiến nó không kịp có phản ứng, thì lại đột nhiên xuất hiện. Cái này còn chưa tính, tên tu sĩ kiến hôi kia sau khi xuất hiện còn đánh ra một đao về phía nó, hơn nữa còn là nhắm vào mắt của nó, đồng thời còn đánh ra nhiều tia sét khủng bố như vậy nữa.



Phải biết rằng mắt của nó chính là một điểm yếu hại đấy, sao có thể để tên tu sĩ kiến hôi kia đánh trúng được?



Trong nháy mắt thì Thần thú côn lập tức lùi lại phía sau. Nhưng ngay khi Thần thú côn tiến vào vết nứt không gian, thì nó hiểu rằng mình đã bị lừa rồi.



Cơ hồ ngay khi nó tiến vào trong vết nứt không gian, thì liền điên cuồng gào thét lên, sau đó phun ra một màn sương xanh kinh khủng giống như là thực chất cuốn lấy thân thể Diệp Mặc, nháy mắt liền dẫn Diệp Mặc vào trong khe nứt kia.



Trong nháy mắt Diệp Mặc bị cuốn theo, thì đã kinh hãi vô cùng, không đợi cho hắn có bất kỳ phản ứng nào, thì thân thể hắn đã tiến vào trong vết nứt không gian rồi. Vừa mới tiến vào trong vết nứt không gian, thì cái cảm giác kinh khủng khi bị xé rách da thịt, cạo tới tận xương tủy của không gian đao gió khiến cho Diệp Mặc hoảng hốt, hắn suy nghĩ muốn lao ra khỏi cái khe nứt này, nhưng chỉ sau một khắc, thì hắn liền phát hiện cái khe nứt kia đã biến mất không thấy nữa.



Diệp Mặc phản ứng cực kỳ cấp tốc, ngay khi không còn nhìn thấy cái khe nữa, thì lúc này hắn hẳn là đã đi vào trong một cái không gian hư vô hoặc là biên giới không gian rồi. Lấy tu vi của hắn, thì ở trong này chẳng khác nào là muốn chết cả, cho nên hắn cũng không dám để ý tới Thần thú côn nữa, mà nhanh chóng tiến vào trong Thế giới trang vàng.



Cho dù là hắn đi ra, thì cũng phải biết rõ ràng cái không gian này rốt cuộc là gì đã, nếu không thì không thể nào đi ra được.



Cũng may là không phải chỉ có một mình hắn tiến vào trong vết nứt không gian, mà cả Thần thú côn cũng bị cuốn vào, như vậy thì nó sẽ không thể nào tiếp tục truy sát Ô vân trùy - Thanh Nguyệt được. Điều này làm cho tâm tình Diệp Mặc có chút an ổn. Một khi Thần thú côn đuổi theo Ô vân trùy - Thanh Nguyệt, thì cho dù hắn có muốn đi hỗ trợ, cũng không thể nào làm được.



Diệp Mặc ở bên trong Thế giới trang vàng ổn định lại một chút, sau đó mới lập tức ném ra bên ngoài một trận pháp theo dõi. Hắn muốn biết rõ ràng hiện tại bản thân đang ở nơi nào.