Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1410 : Mặc Nguyệt có thành chủ mới
Ngày đăng: 06:02 22/04/20
- Du Bạch Sinh chắc anh cũng biết chứ?
Diệp Mặc bỗng nhiên cười nhạt nói.
Phùng Lão Thực trong lòng run rẩy, Du Bạch Sinh sao gã lại không biết cơ chứ, chỉ là người bị An Bắc Tam Ma sau khi đánh cho thì mất tích.
Diệp Mặc lại nói:
- Tổ tiên của Du Bạch Sinh mặc dù không lớn, nhưng tôi cũng coi như là vì Du Bạch Sinh lấy được một chút lợi ích, cho nên thay mặt Du Bạch Sinh báo thù mà thôi.
Phùng Lão Thực hoảng hốt, lập tức muốn phóng ra pháp bảo, nhưng dưới vực của Hóa Chân, gã làm gì còn cơ hội động thủ? Chỉ trừng trừng mắt nhìn chân nguyên đại thủ của Diệp Mặc đưa tay ra bắt lấy gã.
Mạc Vu lúc này cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, vội vàng khom người thi lễ nói với Diệp Mặc:
- Cám ơn ân cứu mạng của Diệp tiền bối.
Diệp Mặc gật đầu thu lại gốc Ngưng Nguyên quả trên quầy tiệm kia, sau đó lại lấy một viên đan dược đưa cho Mạc Vu nói:
- Ngưng Nguyên quả này anh lấy cũng không có tác dụng gì, tôi cho anh một viên Phá Thần đan.
Mạc Vu vui mừng hết sức nhận lấy Phá Thần đan, thậm chí quên mất việc cám ơn Diệp Mặc. Y thật sự không ngờ chuyện này lại biến chuyển như một màn kịch vậy, y tìm đến Phùng Lão Thực đổi viên Phá Thần đan bị đánh lén. Cuối cùng y không ngờ lại lấy được một viên Phá Thần đan từ tay một đan vương đệ nhất ở Nam An châu như Diệp Mặc, sau này tu sĩ Ngưng Thể y cũng cao hơn một cái đầu so với người khác rồi.
- Chủ tịch, anh cũng đã là tu vi Hóa Chân rồi sao?
Hư Nguyệt Hoa lúc này mới có cơ hội hỏi Diệp Mặc, ngữ khí của cô tràn đầy niềm vui và không thể tin được.
Diệp Mặc mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng vậy, chị Nguyệt Hoa, đến Phùng Lão Thực cũng nghe nói đến tôi, chị sẽ không nói là không nghe qua Mặc Nguyệt Chi Thành đấy chứ? Sau này chị Nguyệt Hoa cứ gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi, chủ tịch nói ra có người cũng không hiểu là đang nói gì.
Hư Nguyệt Hoa vẻ mặt lập tức bình thản, cô lắc đầu nói:
- Tôi hàng năm kiếm sống xung quanh bờ biển của Mạc Hải thành, Mặc Nguyệt Chi Thành bản thân tôi cũng có nghe qua, chỉ có điều nghe nói căn bản không phải là nơi mà tu sĩ bình thường có thể đến được. Những tu sĩ tiến vào Mặc Nguyệt Chi Thành tu luyện không phải đại năng, thì là người giàu có, những người như tôi thì chỉ nghe nói mà thôi.
- Tiền bối Hóa Chân quả nhiên pháp lực vô biên, đây chắc chắn là khốn trận cấp sáu, trước mặt Diệp tiền bối, cũng chỉ như một trang giấy mỏng mà thôi, lợi hại, lợi hại…
Mạc Vu còn đang sợ hãi thầm kêu Diệp Mặc lợi hại, Tiết Hồng lại kinh hoảng tiến đến trước mặt Mạc Vu nói:
- Tiền bối, vãn bối có thể rời đi được chưa?
Mạc Vu nhìn Tiết Hồng, lạnh lùng nói:
- Bạn bè sau này cô kết giao sẽ như thế nào, cô mãi mãi cũng không biết được, làm người, chân thành một chút vẫn tốt hơn.
Nói xong Mạc Vu lập tức rời khỏi đan các, cũng nhanh chóng mất tung mất tích.
Tiết Hồng ngơ ngác đứng trước cửa đan các của Phùng Lão Thực, trong lòng cũng nát như tương, căn bản không thể nào dừng lại được.
Trong thời gian ngắn ngủi này, cô đã trải qua suýt chút nữa tan xác, trải qua suýt chút nữa bị làm nhục trước mặt người khác, còn là cô tự nguyện nữa. Trải qua tự mình lột quần áo, bán đứng thân thể mình cầu xin người khác tha mạng.
Bây giờ cô quả thực sống rồi, nhưng cô sống và tất cả những gì cô làm đều không liên quan đến nhau.
Lời nói của Mạc Vu cô đương nhiên hiểu, lúc trước khi cô là tu sĩ Trúc Cơ, có quan hệ rất tốt với Hư Nguyệt Hoa, vì hai người đều là nữ, nhiều lần giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau thoát chết.
Nhưng nhược điểm của nữ tu Tiên Thiên, khiến cô hiểu ra mình nếu theo đuổi đại đạo, cần phải thay đổi một chút. Cô bắt đầu lấy lòng anh em nhà họ Ngụy, thậm chí bán thân mình cùng một lúc cho hai anh em họ. Cô dựa vào thủ đoạn và thân thể của mình, lấy được nguyên liệu càng nhiều hơn Hư Nguyệt Hoa, kết quả cô thăng cấp lên Kim Đan, Hư Nguyệt Hoa vẫn dậm chân ở mức Trúc Cơ.
Lúc trước Hư Nguyệt Hoa mà cô nhiều lần đồng sinh cộng tử cũng đã thành gánh nặng, cô dần dần né tránh tình bạn quý giá này, bắt đầu vì tu luyện của mình mà dùng tất cả thủ đoạn.
Chính vì như vậy, cô mới mất đi lòng hổ thẹn vốn có, dám trước mặt mọi người không chút do dự mà cởi bỏ hết quần áo của mình xuống.
Nhưng bây giờ cô sống rồi, cũng không liên quan gì đến chuyện cô lột sạch quần áo. Cô bỗng nhiên hiểu ra, cho dù là bạn của Hư Nguyệt Hoa là Diệp Mặc đến rồi, cô cuối cùng cũng bị đem ra đùa giỡn một phen, sau đó lại bị giết mà thôi.
Tiết Hồng trong lòng dâng lên một nỗi bi ai, Mạc Vu nói cô không thành thực, cũng là không nói sai cho cô. Nếu cô bây giờ còn đối xử với Hư Nguyệt Hoa như ngày trước, Hư Nguyệt Hoa đến Mặc Nguyệt Chi Thành, lại không dẫn theo cô sao?
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi,Tiết Hồng dường như hiểu quá nhiều thứ, cô thở dài một tiếng, đổi một hướng khác, trong nháy mắt biến mất khỏi cánh cửa của Lão Thực đan các.