Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1456 : Hỗn độn vật

Ngày đăng: 06:02 22/04/20


Diệp Mặc nghe xong thì lập tức cười lạnh một tiếng:



- Ngươi thật đúng là đồ ngốc. Cái lời thề này có tới mấy vấn đề, chỉ có mình ngươi đi tin tưởng mà thôi.



- Vấn đề gì?



Tu sĩ tên Bỉnh Thâm kia biến sắc, lập tức hỏi lại. Hiển nhiên là y đã ý thức được cái lời thề kia đúng là có chút vấn đề rồi, chỉ là y không biết là nó có vấn đề ở đâu mà thôi.



Diệp Mặc và Bỉnh Thâm nói chuyện với nhau từ đầu tới giờ, thì hắn cũng biết được người này không phải là kẻ gian ác gì cả, thậm chí còn có thể nói là y hơi thành thật quá. Nhưng cái tên đại năng kia quả thật là không thể nào tìm một kẻ có tính cách nhanh nhẹn thông minh mà đi đến chỗ này trông coi đồ vật chí bảo kia được.



Thấy Bỉnh Thâm hỏi, thì Diệp Mặc cũng không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi ngược lại:



- Thứ mà ngươi bảo vệ ở đây hẳn là rất quan trọng? Có lẽ nói chính xác là phải đợi đúng mười hai ngàn năm sau thì mới có thể từ nơi này lấy thứ đó đi phải không?



Bỉnh Thâm gật đầu nói:



- Không sai, cho nên ta phải ở đây chờ tới mười hai ngàn năm sau, đợi đại... y đến lấy đồ vật này đi thì ta mới có thể trở về Tiên Giới.



Dường như cảm giác được Diệp Mặc nói cũng có chút đạo lý, cho nên Bỉnh Thâm chỉ nói ra một chữ ‘Đại’, chứ cũng không hoàn toàn nói ra hai chữ ‘Đại nhân’.



Diệp Mặc khinh thường:



- Nếu như ngươi rời khỏi nơi này khi mới thủ hộ được 11.999 năm thì sao?



Bỉnh Thâm lập tức khẳng định:



- Điều này tuyệt đối không có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi khi chưa thủ hộ được đủ 12.000 năm. Hơn nữa nếu ta không rời đi, thì cũng không có ai có thể ép buộc ta rời đi cả.



- À, ngươi bị nhốt ở cái không gian này, là ngươi tự mình phong ấn hay sao?




Diệp Mặc ném một trận bàn theo dõi ra ngoài, phát hiện bạo tạc kinh khủng đã không còn nữa, chỉ có một thạch đài đã tứ phân ngũ liệt mà thôi. Chỉ là ở trên thạch đài kia cũng không có một giọt nước nào cả.



Diệp Mặc lập tức biết được, thạch đài kia hẳn là đã bị không gian phong bế, cho nên nước mới không thể vào được.



Sau một khắc, thì Diệp Mặc đã hiện ra trên thạch đài này. Bỉnh Thâm thì đã không còn tăm hơi nữa, nhưng Diệp Mặc lại kinh hỉ phát hiện, mảnh không gian này đã lỏng lẻo hơn nhiều, thần trí của hắn thậm chí đã có thể tìm thấy được vết tích của không gian phong ấn.



Có thể thấy được vết tích, có nghĩa là hắn có thể thoát ra rồi. Rõ ràng suy đoán của hắn là chính xác. Bỉnh Thâm bị tên Lục Chính Quần kia lừa dối rồi. Cái không gian trói buộc này trước khi tới thời điểm 12,000 năm thì chắc chắn sẽ trở nên lỏng lẻo, thậm chí có thể biến mất hoàn toàn. Lúc đó Bỉnh Thâm sẽ bị buộc phải phi thăng.



Vậy là cái không gian trói buộc này cũng không kiên cố và kinh khủng như Bỉnh Thâm nói. Điều này đối với Diệp Mặc mà nói, thì chính là một chuyện tốt.



Nhưng đáng tiếc là, cái Hỗn độn chi vật kia lại bị Bỉnh Thâm tự bạo phá hủy rồi. Diệp Mặc lắc đầu, vừa định rời khỏi chỗ này, thì lại kinh ngạc phát hiện dưới thạch đài nát vụn kia còn có một cái cấm chế hình bán nguyệt trong suốt. Trong cấm chế chỉ có một gốc cây non mới cao chỉ có một tấc.



Đây chính là thứ tản mát ra khí tức hỗn độn sao? Diệp Mặc không thể tin được vào mắt mình mà nhìn vào gốc cây non trước mặt này. Nói nó là cây non, thì không bằng nói nó là một cái mầm cỏ nhỏ vừa mới mọc lên thì đúng hơn.



Hắn thực sự không thể nào đem gốc cây non này liên hệ với Hỗn độn chi vật chí bảo được. Nhưng Diệp Mặc rõ ràng cảm nhận được cái khí tức hỗn độn kia là phát ra từ chính gốc cây nhỏ này.



Nhưng bất luận là vật gì, thì cũng cứ lấy đi trước rồi nói sau. Cái cấm chế này tuy rằng kiên cố, nhưng đã bị Bỉnh Thâm tự bạo khiến cho lỏng lẻo đi một chút rồi, mà Diệp Mặc thì lại tinh thông trận pháp và cấm chế, cho nên chỉ trong chốc lát, thì đã phá vỡ được cái cấm chế của gốc cây non kia rồi.



Sau khi phá vỡ cấm chế, thì Diệp Mặc liền đem gốc cây non kia bao gồm cả bùn đất xung quanh đào hết lên, sau đó không chút do dự nào mà đưa nó vào trong Thế giới trang vàng.



Người khác không thể mang theo thứ này bên người được, nhưng hắn thì có thể. Thế giới trang vàng của hắn cũng chính là một Hỗn độn chi vật. Ngoại trừ hắn ra, thì không có bất cứ người nào có thể đem thần thức tiến vào trong Thế giới trang vàng của hắn cả.



Sau khi lấy đi gốc cây non, thì Diệp Mặc lập tức cảm nhận được khí tức hỗn độn ở đây không còn nữa. Hắn liền lấy Tử Đao ra đánh một cái, khiến cho cái không gian trói buộc kia vốn đã lỏng lẻo liền tiêu tán không còn. Nước sông Thông Minh Hà cũng nhanh chóng tràn vào nơi này.



Mà lúc này thì Diệp Mặc vẫn đứng trên bầu trời Thông Minh Hà, chưa lập tức rời đi mà lại bắt đầu thu hồi lại trận kỳ của mình. Ngoại trừ một số trận kỳ đã biến mất sau khi Bỉnh Thâm tự bạo, thì những trận kỳ còn lại đều bị Diệp Mặc lấy đi.



Sau khi làm xong hết, thì Diệp Mặc mới lại lấy ra Ô vân trùy - Thanh Nguyệt, sau đó biến thành một cái bóng sáng rồi biến mất.