Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1473 : Cha nuôi của Đỗ Tú Dĩnh

Ngày đăng: 06:03 22/04/20


Thiên Diệp phương trượng có thể chủ động nhận nhiệm vụ ngăn trở Phệ Linh Trùng, thì Diệp Mặc rất kính phục. Phệ Linh Trùng không phải là linh trùng bình thường, vì sự đáng sợ của loại linh trùng này Diệp Mặc đã được chứng kiến. Trước đây ở Băng Thần cấm địa thì hắn đã được trải nghiệm qua Phệ Linh Trùng, cho nên Diệp Mặc đoán là ngoài chỗ Phệ Linh Trùng đã bị hắn tiêu diệt ra, thì khẳng định là còn có nơi khác có Phệ Linh Trùng, chẳng qua là hắn chưa tìm được mà thôi.



Cho nên hắn muốn sau khi tiêu diệt Sa Hồn Thú, thì nhất định phải mau chóng đi Kim Cương Tự giúp đỡ vị hòa thượng kia.



Tận mắt nhìn thấy gần trăm triệu Sa Hồn Thú đã bị diệt vong gần hết dưới ánh đao tím của Diệp Mặc, hơn nữa tốc độ diệt vong còn có thể dùng mắt thường để nhìn rõ. Đến cuối cùng thì Diệp Mặc vẫn còn đánh ra hàng loạt đạo lôi kiếm, khiến cho các tu sĩ của Hợp Hoan Tông cũng quên cả sự sợ hãi, thậm chí còn có chút kinh ngạc. Đối với họ mà nói, thì tu vi của Diệp thành chủ Mặc Nguyệt Chi Thành đã không thể dùng hai từ ‘Nghịch thiên’ để hình dùng rồi. Khó trách vì sao mà cả Lôi Vân Tông và Vô Cực Tông đều bị diệt vong. Hóa ra là vì bọn họ chọn lựa phải một đối thủ như vậy.



Sau nửa ngày, thì vô số thi thể Sa Hồn Thú đã chất thành đống, tạo thành một dãy sơn mạch thi thể. Diệp Mặc đứng ở giữa sơn mạch những thi thể kia thoáng thở dài một hơi. Dựa theo lần chiến đấu trước trong Ma Ngục cấm địa, thì muốn chém giết ngần ấy Sa Hồn Thú thì chí ít hắn phải mất nửa ngày, nhưng hôm nay hắn chỉ mất chưa đến nửa ngày đã tiêu diệt xong đám Sa Hồn Thú này rồi...



Rất rõ ràng, đó chính là do uy lực của Huyễn vân Vực sát đao càng lúc càng lớn. Hơn nữa vì lần này Sa Hồn Thú cũng ít hơn, còn đối với Huyễn vân đao pháp thứ tám của hắn thì khi Sa Hồn Thú càng ít khi tiêu diệt càng tốn nhiều thời gian.



Khi tu sĩ Hợp Hoan Tông kịp phản ứng lại, thì mới phát hiện đám Sa Hồn Thú kia dĩ nhiên đã bị ánh đao tím và lôi kiếm vô cùng vô tận diệt sạch.



Nhìn đông đảo tu sĩ của Hợp Hoan Tông đều đi qua đây, thì Diệp Mặc liền thu hồi lại Tử Đao.



- Du Kế Dũng của Hợp Hoan Tông xin ra mắt Diệp thành chủ, cảm tạ Diệp thành chủ đã không ngại cực khổ đến đây...



Diệp Mặc khoát tay cắt đứt lời nói của tu sĩ trước mặt này:



- Không có gì, Hợp Hoan Tông đã tồn tại ở đây nhiều năm, vậy thì ngươi biết ở gần đây có nơi nào âm khí tương đối nặng...



Diệp Mặc nghĩ nửa ngày, cũng thật sự không tìm ra từ ngữ nào để miêu tả cho chính xác cả, cho nên chỉ có thể nói:



- Nói cách khác, chính là nơi có thể sinh ra Tà Linh giống như Ma Ngục cấm địa không?



Chuyện Ma Ngục cấm địa xuất hiện Tà Linh thì trên cơ bản là toàn bộ tu sĩ Nam An Châu đều biết. Cho nên Diệp Mặc tin tưởng, tên tu sĩ của Hợp Hoan Tông ở trước mặt mình này cũng có thể nghe hiểu được lời hắn nói.



Sa Hồn Thú muốn sinh sôi nẩy nở, thì phải dựa vào Tà Linh để có thể cắn nuốt mà nhanh chóng sinh trưởng, hơn nữa có thể dựa vào viêc cắn nuốt Nguyên Thần của tu sĩ mà thăng cấp. Diệp Mặc suy đoán rằng hẳn là Sa Hồn Thú phải sinh sống ở một nơi có âm khí nặng nề, cho nên nhất định phải tìm được sào huyệt của chúng. Nhất định phải tìm được cái chỗ đó.



Tông chủ Du Kế Dũng của Hợp Hoan Tông không ngờ rằng câu hỏi đầu tiên của Diệp Mặc lại hỏi về cái vấn đề cổ quái này. Khiến cho nhất thời y không biết phải trả lời thế nào cả. Y thật sự thì cũng không biết nơi nào có âm khí tương đối nặng cả. Mà cho dù là nơi có âm khí tương đối nặng, cũng không thể nào có Tà Linh được. Tà Linh lợi hại như thế nào? Chính là thứ có thể giết cả tu sĩ Hóa Chân. Một nơi mà có Tà Linh, thì y biết mà có thể còn sống được sao?
Diệp Mặc không nghĩ tới thân thế của Đỗ Tú Dĩnh lại bấp bênh như vậy, cho nên hắn gật đầu hỏi tiếp:



- Nơi cô muốn dẫn tôi đi, có phải là nơi đã khiến cho cha nuôi cô bị thương hay không?



- Đúng thế.



Đỗ Tú Dĩnh lập tức trả lời:



- Sau khi cha nuôi tôi bị âm khí làm tổn thương, thì căn bản là không còn sức lực đưa tôi đi nữa. Tuy rằng lúc đó tôi còn rất nhỏ, nhưng cũng biết Hộ Cức Lĩnh không phải là nơi có thể ở lâu được, cho nên tôi muốn cõng cha nuôi rời khỏi đó. Nhưng vì tuổi tôi còn quá nhỏ, cho nên không thể nào cõng cha nuôi được, mà ngay lúc này, thì lại có kẻ thù tìm tới. Ngay khi tôi và cha nuôi sắp bị giết, thì tôi lại gặp được sư phụ hiện giờ của mình. Sau khi sư phụ cứu tôi và cha nuôi, thì đã đưa chúng tôi tới Hợp Hoan Tông. Nhưng cha nuôi tôi đã bị âm khí nhập thể, ngay cả sư phụ của tôi cũng không có cách nào cứu được người cả.



- Cha nuôi của cô một năm sau mới chết đi sao?



Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, cho nên lập tức hỏi lại.



Đỗ Tú Dĩnh ừ một tiếng:



- Đúng thế, chỉ là trước khi cha nuôi tôi chết, đã gọi sư phụ của tôi vào. Người nhất định muốn sư phụ của tôi dùng nội hỏa mà hỏa táng thi thể của người trong nháy mắt khi người chết đi. Cho nên sư phụ của tôi đã đồng ý với người, trước khi người qua đời thì dùng nội hỏa của sư phụ để hỏa táng cho người.



Diệp Mặc lại thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu:



- Cha nuôi của cô hẳn phải là một người rất có bản lĩnh.



Hắn đoán rằng cha nuôi của Đỗ Tú Dĩnh hẳn là đã bị một loại ma khí âm tà nào đó xâm lấn. Dựa theo lời của Đỗ Tú Dĩnh nói thì ông ta căn bản là không thể kiên trì được một năm. Nhưng ông ấy lại có thể kiên trì tới một năm thì mới chết đi, thì nhất định là do trong lòng có tâm sự gì đó chưa được hoàn thành. Còn có một điều nữa, đó là ông ta trước khi không thể kiên trì nổi nữa, vẫn có thể nhờ vả sư phụ của Đỗ Tú Dĩnh dùng nội hỏa để hỏa táng cho ông, chính là do ông sợ khí âm tà trong cơ thể tiếp tục gây tai họa cho Đỗ Tú Dĩnh.



- Cô và cha nuôi của cô cùng nhau đi ra khỏi Hộ Cức Lĩnh, vì sao cô lại không có chuyện gì?



Diệp Mặc nghi hoặc hỏi lại Đỗ Tú Dĩnh.