Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1480 : Thiên Vị cô đơn

Ngày đăng: 06:03 22/04/20


Cô lập tức nhìn thấy trên đường mà Diệp Mặc đi qua, thì vầng Thái Dương mầu tím trên đỉnh đầu của Diệp Mặc liền bắn ra vô số quang mang mầu tím, nhưng quang mang này giống như những mồi lửa, biến từng đàn từng đàn Phệ Linh Trùng hóa thành tro bụi. Thần thức của Đỗ Tú Dĩnh vẫn luôn bám theo sau lưng Diệp Mặc, rất nhanh cô đã phát hiện ra vầng Thái Dương trên đầu của Diệp Mặc cũng không hề thu nhỏ phạm vi lại, mà còn khuếch tán ra lớn hơn trước.



Vầng Thái Dương mầu tìm chiếu xạ từ phạm vi hơn mười dặm, lúc này thậm chí đã đạt tới cả trăm dặm rồi, còn sắc mặt tái nhợt của Diệp Mặc đã chuyển sang mầu đỏ. Trong lòng Đỗ Tú Dĩnh lúc này vô cùng căng thẳng, cô biết rằng Diệp Mặc đã bị thương rất nặng rồi. Nhưng rất nhanh cô đã hiểu vì sao Diệp Mặc lại phải khuếch đại phạm vi của vầng Thái Dương mầu tím lên rồi, đó là vì đám Phệ Linh Trùng kia đã cảm thấy có điều không đúng, nên có một phần Phệ Linh Trùng đã bắt đầu muốn chạy trốn rồi.



Đáng tiếc là tốc độ của Diệp Mặc thì càng lúc càng nhanh, nhiệt độ Cửu Dương thiên hỏa của hắn lại càng lúc càng cao hơn. Chỉ trong thời gian chưa tới hai nén hương, thì trên bầu trời đầy rẫy Phệ Linh Trùng đã sáng chói lên, sau đó tiêu tán thành tro bụi.



Khi Diệp Mặc chạy xung quanh phạm vi ngàn dặm của Băng Kiếm Môn một vòng, thì tới lúc hắn trở lại Ô vân trùy - Thanh Nguyệt đã không thể chịu đựng nổi nữa mà rơi xuống.



Vầng Thái Dương mầu tím cũng nhanh chóng rút nhỏ lại sau đó rơi xuống trên đỉnh đầu của Diệp Mặc rồi biến mất. Còn lúc này trên bầu trời Băng Kiếm Môn chỉ còn lại chưa tới một vạn con Phệ Linh Trùng. Ngần này Phệ Linh Trùng đã không còn khả năng uy hiếp tới một tông môn nữa, thậm chí chỉ cần một vài tu sĩ có tu vi cao một chút, cũng đã có thể giết hết đám Phệ Linh Trùng còn lại này rồi.



Đỗ Tú Dĩnh cũng không suy nghĩ gì nữa, nhanh chóng khống chế Ô vân trùy - Thanh Nguyệt chậm rãi hạ xuống chỗ Diệp Mặc, bắt đầu trợ giúp hộ pháp cho Diệp Mặc.



Trong lòng cô lúc này rất là khẩn trương, vì cô biết cho dù là lúc này sẽ không có ai đến gây bất lợi với Diệp Mặc, thì cô vẫn vô cùng lo lắng. Cô theo Diệp Mặc từ Hợp Hoan Tông tới đây, tận mắt nhìn thấy Diệp Mặc một đường âm thầm trợ giúp cho Nam An Châu như thế nào.



Nếu như không có Diệp Mặc, thì đừng nói tới đám Phệ Linh Trùng này, mà ngay cả đám Sa Hồn Thú trước cũng đã có thể nuốt trọn cái Nam An Châu này rồi. Cho nên khi Đỗ Tú Dĩnh thấy Diệp Mặc lúc này không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, thì cô vô cùng lo lắng.



Mà đôi khi càng lo lắng thì càng có chuyện. Hầu hết Phệ Linh Trùng ở Băng Kiếm Môn đã bị Diệp Mặc tiêu diệt, nhiều nhất chỉ còn khoảng hơn vạn con Phệ Linh Trùng mà thôi. Dựa theo lý mà nói, thì hơn vạn con Phệ Linh Trùng còn lại này hẳn là phải sợ hãi mà sớm cao bay xa chạy rồi, nhưng thực tế thì hơn vạn con Phệ Linh Trùng này trái lại còn không hề bay đi, mà còn tụ tập lại một chỗ.



Khi mà Đỗ Tú Dĩnh không biết là có chuyện gì xảy ra, thì chợt nghe thấy một tiếng thét bén nhọn truyền tới. Lần này thì cô đã thấy rõ, đó là một con Phệ Linh Trùng lớn nhất đang phát ra từng đợt âm thanh chói tai đó.



Toàn thân con Phệ Linh Trùng này lớn hơn gấp mười lần những con Phệ Linh Trùng khác, hơn nữa nó còn có một thân mầu đỏ. Con Phệ Linh Trùng màu đỏ này sau khi thét lên một tiếng, thì liền trực tiếp xông thẳng về phía Diệp Mặc. Trong lòng Đỗ Tú Dĩnh liền kinh hãi, nhanh chóng lấy ra một cái phi kiếm, lập tức đánh về hướng con Phệ Linh Trùng này.



Vốn cô cho rằng cho dù là con Phệ Linh Trùng này có lớn hơn đi chăng nữa, thì với tu vi Hư Thần trung kỳ như cô, cũng có thể dễ dàng dùng phi kiếm giết chết nó.




Diệp Mặc thi triển Cửu Dương thiên hỏa trong chớp mắt tiêu diệt vô số Phệ Linh Trùng. Cái loại uy thế này, khiến cho không ai không sợ hãi mà giật mình cả. Lúc này thì không có bất cứ một tu sĩ nào dám hoài nghi Diệp Mặc trước đây đã cùng lúc giết chết mười một tu sĩ Hóa Chân cả. Một mình Diệp Mặc chắc phải sánh bằng mấy trăm tu sĩ Hóa Chân, mà cho dù là có tới mấy trăm tu sĩ Hóa Chân tới đây, cũng không nhất định có thể tiêu diệt nhiều Phệ Linh Trùng như Diệp Mặc được.



Diệp Mặc nhanh chóng lấy ra đan dược trị thương để Đỗ Tú Dĩnh phân phát cho mọi người. Những tu sĩ của Băng Kiếm Môn thì đều nghĩ rằng Đỗ Tú Dĩnh là song tu đạo lữ của Diệp Mặc, cho nên càng vô cùng cảm kích. Người ta cũng không nói rõ ràng ra, cho nên dù Đỗ Tú Dĩnh có lòng muốn giải thích, cũng không có cách nào mở miệng cả. Cô rất rõ ràng, cho dù là cô có ngưỡng mộ Diệp Mặc, thì cũng không xứng đáng để trở thành song tu đạo lữ của Diệp Mặc.



Chờ sau khi Thiên Vị hòa thượng khôi phục lại một chút, thì Diệp Mặc mới nghi hoặc hỏi:



- Thiên Vị chưởng môn, vì sao Băng Kiếm Môn chỉ còn ngần này tu sĩ? Những người còn lại đều đã bị Phệ Linh Trùng cắn nuốt rồi sao?



Thiên Diệp hòa thượng thở dài:



- Rất nhiều tu sĩ muốn độn thổ chạy trốn, nhưng đều không thể thoát được đám Phệ Linh Trùng kia.



Diệp Mặc hiểu ra. Bất luận là đối mặt với Phệ Linh Trùng hay là Sa Hồn Thú, thì cho dù là tu sĩ nào muốn chạy trốn từ trong nước, trên không trung, hay là dưới lòng đất đi chăng nữa, đều không thể có bất kỳ tác dụng nào.



- Ban đầu lão nạp khoe khoang khoác lác, hôm nay lại trở thành kẻ vô tích sự ở chỗ này, còn phải nhờ Diệp thành chủ đến cứu giúp, thật sự là...



Thiên Vị hòa thượng cũng là một người tu sĩ cao cấp, còn là một chưởng môn phương trượng của tông môn chín sao Kim Cương Tự. Nhưng lúc này so sánh với Diệp Mặc lại thấy mình kém xa như vậy, thì trong lòng lão cũng có chút cô đơn.



Diệp Mặc rất có hảo cảm đối với vị hòa thượng này, cho nên hắn liền lắc đầu:



- Thiên Vị chưởng môn, kỳ thực ngài đã giúp tôi rất nhiều rồi. Nếu như không phải có ngài ở đây, thì tôi sợ rằng đã có nhiều môn phái nữa bị tuyệt diệt rồi.