Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1482 : Một đao cắt đứt

Ngày đăng: 06:03 22/04/20


Vốn dĩ vẫn còn mười mấy tên tu sĩ Hóa Chân và hơn chục tên tu sĩ Kiếp Biến nữa, những tu sĩ dưới cấp Kiếp Biến thậm chí cũng có hơn mấy trăm người. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cũng chỉ còn lại mấy tông môn lớn như Thanh Mộng Trai, Huyền Băng phái, Phiêu Miểu tiên trì, Tiên Tinh phái. Nhưng những tông môn nhỏ dưới tám sao cũng còn năm sáu tông môn, còn lại đều là những Tán Tu tự phát ở lại. Còn Huyền Băng phái và Phiêu Miểu tiên trì cũng chưa đi, mọi người đều đoán rằng, đó là vì liên quan đến Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết.



Tu sĩ Hóa Chân chỉ còn lại hai người của Thanh Mộng Trai, Huyền Băng phái có một người, cộng thêm Kỷ Bẩm, còn lại đều là tu sĩ Kiếp Biến hoặc dưới cấp Kiếp Biến.



- Chưởng môn sư tỷ, em làm sai rồi sao?



Thiện Băng Lam nhìn thấy nhiều tu sĩ rời đi như vậy, trong mắt cô lộ ra tia thất vọng, quay người hỏi một nữ tu Hóa Chân khác của Thanh Mộng Trai.



Nữ tu Hóa Chân được gọi là chưởng môn sư tỷ kia cũng chỉ mỉm cười nói: - Sư muội, nếu em cảm thấy đúng, thì em làm. Thế giới này không có cái gì là đúng với sai cả, chỉ có nên làm hay không nên làm thôi. Em cảm thấy nên làm chuyện này, thì đó là đúng. Ma Minh cư sĩ cảm thấy gã không nên làm chuyện này, cũng chưa chắc đã là sai. Người tu đạo, bản tâm mà thôi…



- Cám ơn sư tỷ chỉ bảo, Băng Lam hiểu rồi.



Thiện Băng Lam trong mắt lộ ra chút minh ngộ, cảm thấy tâm cảnh của mình lại được nâng lên một tầng mới.



Cô thở ra một hơi nói với những tu sĩ còn lại:



- Nếu đạo hữu nào bằng lòng cùng tôi ngăn lại ngọn lửa Diễm Hải kia, mời tiếp tục ở lại đây, nếu như không muốn, Băng Lam cũng sẽ không cho rằng mọi người làm không đúng.



- Mời Thiện trưởng lão chỉ thị, chỉ cần chưa tuyệt vọng, chúng tôi cũng sẽ không rời khỏi nơi này. Chúng tôi tin Thiện chưởng môn và Thiện trưởng lão, tin rằng Diệp thành chủ chắc chắn sẽ có cách tiêu diệt hết Phệ Linh Trùng kịp thời đến đây.



Vài tu sĩ dưới cấp Thừa Đỉnh lần lượt trả lời, nhưng cũng không có tu sĩ nào rời đi nữa.



Tu Chân giới mặc dù phần lớn tu sĩ đều rất ích kỷ, nhưng cũng có bộ phận tu sĩ căn bản cũng không so đo sống hay chết, bọn họ biết Nam An châu diệt vong, bọn họ căn bản cũng chẳng còn con đường nào đi được, so với chết ở Vô Tâm Hải, thà rằng bây giờ tìm được một chút cơ hội. Đương nhiên một số tu sĩ ở lại, là vì cuồng nhiệt sùng bái và tôn kính Diệp Mặc.



Thiện Băng Lam trong lòng bỗng nhiên nóng như lửa, cô bỗng nhiên cảm thấy mình quá hẹp hòi rồi, cho dù là Tu Chân giới, cũng có vô số tu sĩ vì người khác mà chết.
Lúc này những tu sĩ còn lại ai ai cũng ánh mắt cung kính nhìn Diệp Mặc chào hỏi, lúc này không ai là không kích động. Nam An châu mất đi rồi, bọn họ cũng không còn chỗ nào tồn tại được. Diệp Mặc bảo vệ được Nam An châu, cũng là cứu bọn họ. Hơn nữa bọn họ tin rằng Diệp Mặc có thể ngăn cản được sự phát nổ của mồi lửa của Diễm Hải cấm địa kia.



Trong này có mười mấy tu sĩ Hóa Chân, mấy chục tu sĩ Kiếp Biến cũng không ngăn được mồi lửa Diễm Hải kia lại, Diệp Mặc sau khi đến rồi, một đao chém ra là có thể ngăn lại được, có thứ gì còn có sức thuyết phục hơn nữa?



Tất cả tu sĩ chào hỏi với Diệp Mặc đều mang tâm trạng kích động khó diễn tả thành lời, may là bọn họ còn chưa đi, nếu như bọn họ đi rồi, sau này sự tích kề vai sát cánh cùng Diệp Mặc tiêu diệt Diễm Hải cấm địa, cũng không có phần của bọn họ nữa rồi.



Một số tu sĩ thậm chí lộ ra thái độ tự hào, chỉ cần đợi Diệp Mặc phong bế mồi lửa của Diễm Hải cấm địa kia lại rồi, sau đó bọn họ sẽ dùng Thủy Tinh Cầu ghi lại bản thân cũng đã từng góp sức trong Diễm Hải cấm địa lần này.



Diệp Mặc mặc dù nghi ngờ trong này sao lại có một số ít tu sĩ thế này, lại còn chào hỏi từng người một nữa. Ngạn Quan trong lòng đồng thời cũng vui mừng sung sướng, gã sau khi thấy một đao của Diệp Mặc chém đứt ngọn lửa điên cuồng trong Diễm Hải cấm địa phóng ra kia, liền biết được, gã ở lại trong này là đúng rồi.



Dường như cùng lúc đó, Ngạn Quan và Hậu Phi tiên tử của Phiêu Miểu tiên trì cùng đến chào hỏi Diệp Mặc, chưởng môn của Tiên Tinh phái là Quý Thúc Nghiệp cũng đến chào hỏi Diệp Mặc.



Đám người sau khi chào hỏi Diệp Mặc xong, Diệp Mặc mới nghi ngờ hỏi:



- Tại sao trong này chỉ có mấy người này? Những người còn lại đâu?



Đã nói hắn và Thiên Vị đi tiêu diệt Sa hồn thú và Phệ Linh Trùng, những người còn lại ở trong này phong bế Diễm Hải cấm địa khoảng mười lăm ngày, không để cho ngọn lửa Diễm Hải phân tán ra ngoài. Tại sao sau khi hắn tiêu diệt Sa hồn thú và Phệ Linh Trùng quay về, người trong này chỉ còn chút ít thế này?



Lăng Hiểu Sương hừ lạnh một tiếng nói:



- Một số tên ham sống sợ chết đó, sư phụ tôi nói muốn bảo vệ trong này mười lăm ngày, những người đó nghe nói Phệ Linh Trùng phạm vi nghìn mét đến rồi, cái gì mà tiền bối của Kim Cương tự bị Phệ Linh Trùng cắn chết rồi. Ai ai cũng đề nghị rời khỏi Nam An châu, trốn vào trong Vô Tâm Hải, chỉ có sư phụ tôi là không đồng ý. Những tu sĩ ở lại đây đều nghĩ giống sư phụ tôi, Nam An châu ngoại trừ tu sĩ chúng tôi ra, còn có bao nhiêu sinh mạng nữa, sư phụ tôi nói không thể không chịu trách nhiệm mà rời đi như vậy được.



Những tu sĩ ở lại thấy Lăng Hiểu Sương nói vậy, ai ai cũng cảm thấy lòng dạ của mình được nói ra hết rồi, thậm chí còn cảm thấy tự hào.