Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1490 : Vứt bỏ thê tử
Ngày đăng: 06:03 22/04/20
Diệp Mặc là một người làm việc dứt khoát, nếu đã hạ quyết tâm rồi, thì sẽ không lề mề. Hắn nghe thấy Diệp Tử Phong nói vậy, bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Diệp Tử Phong, trước giờ đều là anh nợ tôi, tôi chưa nợ anh cái gì cả, anh và tôi cũng không có quan hệ gì. Anh lại làm cho Mặc Nguyệt thành của tôi rối tinh rối mù lên, tôi chưa giết anh, không phải vì vợ anh cũng không phải vì Diệp gia nhà anh có chút thế lực, mà là vì tôi niệm tình cũ. Hôm nay cắt đứt quan hệ, nếu anh còn dám khiêu khích Mặc Nguyệt Chi Thành của tôi, hoặc là trên đầu tôi, tôi cũng sẽ giết chết.
Diệp Tử Phong bỗng nhiên theo bản năng rùng mình một cái, anh ta trước giờ chỉ thấy Diệp Mặc tức giận với người khác, nhưng hôm nay khi Diệp Mặc đối diện với mình nói ra lời nói này, anh ta lại cảm thấy có chút lạnh lẽo, không ngờ cũng không dám nói thêm nửa từ nào.
Diệp Lăng thấy đại ca và anh hai đột nhiên bất hòa, cô lập tức hoang mang lo sợ, cô lúc này cũng không biết nên an ui Diệp Mặc hay là đến an ủi Diệp Tử Phong nữa.
Tại sao ba anh em đến một nơi xa lạ như này không thể vui vẻ đoàn tụ với nhau? Lúc này cô thậm chí nhớ khi còn ở Lạc Nguyệt Thành, mặc dù không thể tu luyện, nhưng ba anh em đoàn tụ cùng nhau, cũng còn hạnh phúc hơn lúc này.
Nhưng Diệp Lăng cũng biết Diệp Tử Phong là anh trai ruột của cô, Diệp Mặc và cô không có chút quan hệ nào. Theo lý mà nói cô nên nói giúp Diệp Tử Phong, ở lại Nam Cung sơn trang này. Nhưng cô biết sự suy đoán của anh hai căn bản không có chút đạo lý nào, đại ca tuyệt đối sẽ không ở cùng Trình Na Na.
- Diệp Lăng, nếu như em tin lời anh, thì cùng anh ở lại Nam Cung sơn trang. Chúng ta mới là anh em ruột có mối quan hệ huyết thống, chẳng lẽ em lại đi tin lời của một người ngoài, lại không muốn tin anh sao?
Diệp Tử Phong không dám nói với Diệp Mặc nữa, lại quay sang khuyên Diệp Lăng.
Diệp Lăng vốn dĩ hoang mang lo sợ, bây giờ Diệp Tử Phong lại khuyên vậy, lại càng nấp đằng sau lưng Tử Đồng khóc thành tiếng. Những lúc như này, cô cũng không biết chọn lựa thế nào.
Tử Đồng ngược lại lại an ủi Diệp Lăng, Trình Na Na bỗng nhiên đứng dậy lấy ra một dây chuyền mã não, rồi cả một tập sách màu đỏ, đồng thời xé tan tành trước mặt Diệp Tử Phong, mắt ngấn nước dứt khoát nói:
- Diệp Tử Phong, tôi cám ơn anh đã từng thích tôi, đại ca muốn giết tôi, anh lại đứng ra cứu tôi. Tôi là một đứa mồ côi, không có cha mẹ, trước giờ có một người thật lòng đối đãi tốt với tôi như anh, tôi cho rằng cả đời này như vậy là đủ rồi. Hôm nay tôi mới biết, đối với anh mà nói có thứ còn quan trọng hơn tôi. Tôi hối hận đã để cho anh dẫn tôi lên truyền tống trận, nhưng tôi lại vui mừng làm như vậy, nếu không tôi làm sao biết được, hóa ra đây mới là con người thật của anh.
- Đừng vu oan cho đại ca nữa, anh vu oan cũng không liên quan gì đến tôi, tôi nợ anh, nhưng đại ca không nợ anh. Từ nay về sau tôi cái gì cũng không nợ anh nữa rồi, những đồ mà anh cho tôi, tôi trả lại anh hết…
Diệp Tử Phong thấy chiếc vòng mã não bị vỡ tan tành một bên, và cả tập sách màu đỏ bị xé tan kia nữa, giống như trong lòng bỗng nhiên có thứ gì đó bị lấy đi vậy. Nếu nói vẫn còn một người hiểu mình nhất, đó chẳng phải là Trình Na Na sao. Những lời mà cô vừa nói, người khác nghe không ra, nhưng anh ta thì lại nghe ra. Trình Na Na mặc dù không nói rõ ràng, nhưng ý đó là nói anh ta vì đạt được mục đích của mình, thậm chí còn đi vu oan cho đại ca của mình.
Nam Cung Hư nghe thấy Từ Đồng lần thứ hai nói nơi này sơn trang chín sao, cũng sợ Diệp Mặc bỗng nhiên muốn người của Nam Cung sơn trang rời đi, trả nơi này lại cho Sở gia, vội đứng ra nói:
- Diệp thành chủ, sơn trang ngày trước chính xác là của Nam Cung gia…
Diệp Mặc vẫn đang buồn bực, Nam Cung Hư trong này chẳng lẽ vẫn còn cái gì cổ quái sao? Nghe khẩu khí của Nam Cung Hư, dường như sơn trang này ông căn bản cũng không muốn nhượng lại. Diệp Mặc càng nghĩ, lại càng cảm thấy Nam Cung sơn trang không đơn giản. Cao nhân như Sở Cửu Vũ, lại có thể ở một nơi bình thường lập một sơn trang sao? Mà còn bố trí nhiều trận pháp như vậy trong sơn trang này nữa?
Nếu nơi này không ra làm sao, một tông môn tám sao như Nam Cung gia, làm sao lại không thể tìm được sơn môn? Diệp Mặc nghĩ như vậy, nhưng bây giờ hắn cũng không tiện lục soát Nam Cung sơn trang này một lượt được, xem xem rốt cục cổ quái thế nào.
- Ha ha…
Từ Đồng bỗng nhiên cười lớn.
- Nam Cung Hư, lời như vậy nói ra ông cảm thấy không thẹn sao? Sơn trang chín sao là của Nam Cung gia ư? Tôi sao lại nghe nói chiếm đóng sơn trang chín sao lại chính là một gia đinh của Sở gia năm đó nhỉ?
Diệp Mặc không thể nào tham gia vào cuộc tranh giành của sơn trang này, tổ tiên của Nam Cung sơn trang là một gia đinh của Sở gia, Diệp Mặc cũng có nghe nói qua.
Không ngờ Nam Cung Hư nghe thấy lời nói của Từ Đồng, cũng không có chút kinh ngạc nói:
- Những chuyện đó tôi đương nhiên không biết, năm đó khi Sở Cửu Vũ đến Nam An châu, còn lâu mới có được tu vi thông thiên sau này. Sau đó ông ta lại bái một sư phụ ở Nam An châu, sư phụ của ông ta chính là tổ tiên của Nam Cung gia Nam Cung Tái Thiên. Còn tổ tiên của Nam Cung gia tôi Nam Cung Tái Thiên lại ẩn cư trong Ngư Dược Long Môn trang ngày trước, chỉ có điều lúc đó còn chưa trở thành sơn trang mà thôi.
- Sau đó tổ tiên Nam Cung Tái Thiên sau khi rời khỏi nơi này, lại giao lại nơi này cho Sở Cửu Vũ và một tổ bối khác của Nam Sơn gia chúng tôi, Sở Cửu Vũ thành lập một Ngư Dược Long Môn trang trong này. Chỉ có điều một vị tổ bối khác kia của Nam Cung gia không thích tranh giành quyền lợi, chỉ làm một quản sự nhỏ của Ngư Dược Long Môn trang mà thôi. Bất luận là Ngư Dược Long Môn trang năm đó, hay là sơn trang chín sao sau này, tất cả quản sự đều họ Nam Cung, tôi nghĩ anh không thể không biết điều này chứ?
Chuyện sơn trang chín sao, Từ Đồng chỉ là nghe Lâm Dị Bán nói qua một lần, những gì Lâm Dị Bán biết cũng không rõ ràng lắm, thì cô cũng làm sao biết được những chuyện này, lập tức bị Nam Cung Hư hỏi ngược lại.