Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1497 : Hải Giác không có đường ra

Ngày đăng: 06:03 22/04/20


Diệp Mặc biết tâm tư của tên Vương Cảnh này. Y chính là sợ rằng mình sẽ muốn cái vị trí thành chủ của y mà trực tiếp giết y để chiếm đoạt. Nhưng Diệp Mặc hắn sao có thể ở lại cái chỗ này mà làm thành chủ cơ chứ? Cho dù là thực sự không thể ra ngoài được, thì thà rằng hắn xé rách không gian đề tiến nhập vào Vết nứt hư không ngày trước, cũng không bao giờ nguyện ý ở lại chỗ này sống quãng đời còn lại.



Diệp Mặc khoát tay cắt đứt lời nói của Vương Cảnh:



- Ta tên là Diệp Mặc. Vương thành chủ, ta sẽ không ở lại chỗ này làm thành chủ hay phó thành chủ gì đâu. Chỉ là ta muốn hỏi Vương thành chủ một việc. Chính là không biết rằng Vương thành chủ đã sinh sống tại Hải Giác này nhiều năm như vậy, liệu có chút đầu mối nào đối với Hải Giác này hay không?



Vương Cảnh cười khổ:



- Anh Diệp, tôi không biết xưa kia có tiền bối nào nghĩ tới việc có thể đi ra ngoài hay không, nhưng tự bản thân tôi thì đã thử qua vài lân, mỗi lần đều là thiếu chút nữa đã mất mạng dưới Giác hồn tảo của Hải Giác rồi. Đặc biệt là loại Ám Tảo thì càng khó lòng phòng bị. Sau này thì dần dần tôi đã phai nhạt đi cái tâm tư này rồi, nhưng hàng năm, thì vẫn có rất nhiều tu sĩ đều ra khỏi Hải Giác đảo để kiếm đường ra khỏi Hải Giác. Nhưng những tu sĩ này thì một người cũng đều không thấy trở về. Tôi biết là họ cũng không phải là tìm được đường ra ngoài, mà chắc chắn là đều đã chết trong Hải Giác rồi. Hải Giác chính là nơi không hề có đường ra.



Diệp Mặc nhất thời nhíu mày. Hắn không ngờ Vương Cảnh là thành chủ của Hải Giác thành, đã ở Hải Giác đảo nhiều năm như vậy, vậy mà đến cả một tia đầu mối cũng không có. Một tu sĩ đã sinh tồn ở đây mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm còn không có đầu mối, vậy bản thân mình muốn tìm ra đầu mối chỉ trong vài ngày căn bản là không có hiện thực.



- Anh Diệp, Phong Tiển hiện tại đã chết, chỗ ở của y cũng rất xa hoa, nó hiện tại thuộc về anh Diệp...



Vương Cảnh một lần nửa muốn lôi kéo Diệp Mặc.



Diệp Mặc không đợi cho Vương Cảnh nói xong, thì đã trực tiếp ngắt lời y:



- Không cần, ta có nơi ở của riêng mình, đa tạ Vương thành chủ.



Đối với người như Vương Cảnh, thì Diệp Mặc không hề có chút thiện cảm nào. Hơn nữa thứ khác ở Hải Giác thành có lẽ không nhiều, nhưng đất trống thì rất nhiều.



Nói xong thì Diệp Mặc liền đưa Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê đi tới một mảnh đất trống, sau đó thì hắn lại lấy ra một cái pháp bảo có hình một căn nhà. Chỉ trong nháy mắt, thì kiện pháp bảo chân khí kia đã biến thành một cái biệt thự có diện tích tới mấy trăm mét.



Không riêng gì Vương Cảnh mà tất cả các tu sĩ còn lại của Hải Giác đảo đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Giải Ấu Huê cũng có chút ngây ra mà nhìn vào Diệp Mặc. Ai lại đi dùng tiền mua loại pháp bảo chân khí này chứ? Đã thế còn là pháp bảo chân khí cực phẩm nữa, chẳng lẽ hắn không biết phải tiêu xài linh thạch vào việc gì khác sao?



Chỉ có Lạc Ảnh biết, cái pháp bảo chân khí này của Diệp Mặc là do chính hắn tự tay luyện chế ra. Bên trong căn nhà thì cũng vô cùng đầy đủ các loại vật dụng. Mà loại pháp bảo không gian chân khí cực phẩm này lại càng trân quý. Nhưng người khác luyện chế ra pháp bảo không gian chân khí thì đều tận lực mà gia tăng diện tích không gian, sau đó có chỗ mà cất giữ đồ vật. Chẳng bao giờ có người nào giống như Diệp Mặc cả, đi luyện chế một cái pháp bảo không gian chân khí cực phẩm thành một căn nhà ở.



Sau khi Diệp Mặc mang theo Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê hai người tiến vào bên trong căn nhà, thì hắn cũng không thèm để ý chút nào xem ở bên ngoài căn nhà của hắn có gì nguy hiểm hay không. Bởi vì ở bên ngoài cái căn nhà bằng pháp bảo chân khí cực phẩm này, thì hắn đã bố trí một trận pháp phòng ngự cấp chín ở bên ngoài rồi, cho dù là tu sĩ Hóa Chân cũng không thể nào phá vỡ trận pháp này một cách nhanh chóng được.
- Chú nói chúng ta sẽ đi hợp tác với vị Diệp Mặc tiền bối kia sao?



Sau một lúc lâu, thì tên thanh niên mặt chữ điền kia mới nặng nề thốt ra một câu. Người này chính là Hạnh Dực anh trai của Hạnh Khê. Mấy chục năm trước, thì hai anh em này bởi vì sự truy sát của một con yêu tu, mà cùng lúc bị rơi vào Hải Giác của Vô Tâm Hải này.



- Vâng, anh à, lẽ nào anh không muốn về nhà? Chúng ta đều là tu vi Ngưng Thể, nếu cứ lãng phí thời gian ở Hải Giác này, thì chỉ có thể chờ đợi tới chết mà thôi.



Hạnh Khê trầm giọng nói.



Hạnh Dực lắc đầu:



- Chú cũng biết là anh vẫn luôn tìm cách ra ngoài, sao lại không muốn về nhà chứ? Nếu không muốn trở về nhà, thì sao anh có thể mỗi ngày đều đi sớm về khuya đây, chính là vì muốn tìm cách rời khỏi Hải Giác này nên mới vậy. Chỉ là vị Diệp Mặc tiền bối kia tu vi quá mức cao tuyệt, hơn nữa sát phạt cũng rất quyết đoán. Vạn nhất khi chúng ta cùng hắn đi, lại vô ý mạo phạm tới hắn, thì chúng ta đúng là chết không có chỗ chôn ở Hải Giác này.



Hạnh Khê lập tức nói:



- Diệp tiền bối kia cũng là một cao thủ không tệ, bằng không cũng không thể nào đơn giản mà giết chết Phong Tiển được. Nhưng tu vi của hắn càng cao thì càng tốt mà, đây chính là cơ hội của chúng ta. Bằng không thì dựa vào hai người chúng ta, cho dù là có được một ít đầu mối, thì cũng không thể nào thoát ra khỏi Hải Giác này được. Hơn nữa, đại trượng phu, chết thì chết thôi, ở lại chỗ này chịu khổ làm cái gì? Chị dâu vẫn ở nhà chờ đợi anh vài chục năm rồi, lẽ nào anh không tưởng nhớ chị dâu sao?



Hạnh Dực thở dài:



- Chú thấy tôi mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm lối thoát, vài chục năm nay không nghỉ một ngày, nhưng cũng không phải là tôi không muốn. Nhưng hai người chúng ta mới chỉ là tu vi Ngưng Thể, thì dựa vào cái gì để hợp tác khi đối phương là một tiền bối Hóa Chân chứ?



- Bằng vào kinh nghiệm thăm dò Hải Giác suốt vài chục năm qua, hơn nữa còn có một chút tâm đắc trong việc tìm kiếm lối thoát nữa. Nếu như chúng ta không nắm chắc lấy cơ hội lần này, thì sau này tuyệt đối là sẽ không còn cơ hội nữa.



Hạnh Khê khẳng định.



Hạnh Dực trầm mặc một hồi lâu, sau đó đột nhiên đứng lên nói:



- Được, nhưng chúng ta sẽ quan sát thêm một thời gian nữa, nhìn xem thái độ làm người của vị Diệp tiền bối kia như thế nào, dù sao thì chúng ta cũng chỉ có một lần cơ hội mà thôi.