Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1500 : Uy lực sát trận cấp chín

Ngày đăng: 06:03 22/04/20


Ở Hải Giác thành thì Lạc Ảnh vẫn bình tĩnh, nhưng Giải Ấu Huê thì lại có chút lo lắng rồi. Cô đi đi lại lại nửa ngày, cuối cùng cũng không có cách nào tu luyện cả, chỉ có thể tiến tới nắm lấy tay Lạc Ảnh rồi lo lắng hỏi:



- Chị Tố Tố, Diệp đại ca đi ra ngoài đã sáu ngày rồi, hiện tại vẫn còn chưa trở về, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?



Lạc Ảnh mỉm cười:



- Sẽ không, em cứ yên tâm tu luyện là được rồi, anh ấy nhất định sẽ trở lại trong vòng hai ba ngày nữa.



- Vậy được rồi.



Giải Ấu Huê miễn cưỡng yên ổn lại tâm tình.



Lúc trước thì nơi mà Lạc Ảnh và Giải Ấu Huê ở, căn bản là không có một người nào dám lại gần, nhưng hai ngày gần đây, thì tu sĩ đã tiến đến xung quanh nơi hai cô ở nhiều hơn. Không chỉ có tu sĩ Kiếp Biến, thậm chí còn có cả một số tu sĩ Thừa Đỉnh cũng bắt đầu đi tới đây nhìn tới nhìn lui.



- Thành chủ đại nhân, tên tu sĩ gọi là Diệp Mặc kia đi ra ngoài đã sáu ngày rồi, dựa theo đạo lý mà nói thì hẳn là hắn đã bỏ mạng ở Hải Giác này rồi. Mấy ngày nay đã có rất nhiều tu sĩ đi đi lại lại nơi hai cô gái kia ở, vậy chúng ta có nên đem hai cô gái kia...



Vương Cảnh nghe một tên tu sĩ Kiếp Biến bẩm báo, nhưng khi y nghe được câu nói sau cùng thì sắc mặt y lập tức lạnh lẽo.



- Ngu ngốc.



Vương Cảnh không chút do dự nào mà quát lớn một tiếng.



Thấy tên thủ hạ của mình dường như vẫn còn chưa hiểu được ý của mình, thì Vương Cảnh lại lạnh lùng nói tiếp:



- Sáu ngày là có thể kết luận hắn đã chết rồi sao? Cái tên Cố Hà Chu kia vẫn đang ở Hải Giác bắt Giác Hồn Tảo một hai trăm năm rồi đấy, ngươi thấy y đã chết chưa?



- Nhưng y là ở sát ngoại vi Hải Giác đảo...
Chỉ trong nháy mắt, thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai này đã biến thành một vũng máu ở giữa sát trận rồi.



Các tu sĩ khác thấy tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai này muốn ra tay, thì lập tức đều nóng lòng muốn thử. Nhưng đảo mắt một cái thì tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai đã biến thành một vũng máu rồi, thì những tên tu sĩ còn lại nhất thời đều sợ hãi mà rút lui.



Lúc này thì những tên tu sĩ bên ngoài mới hiểu được, vì sao cái tên tu sĩ Hóa Chân gọi là Diệp Mặc kia lại yên tâm rời đi rồi. Cái trận pháp kia căn bản chính là một cái sát trận cấp chín đỉnh cấp. Nếu như còn có người khống chế, thì cho dù là tu sĩ Hóa Chân bình thường cũng có thể bị vây khốn mà chết, chứ đừng nói tới tu sĩ Kiếp Biến.



Một tên tu sĩ Kiếp Biến tầng hai cũng chỉ giữ vững được thời gian mấy lần hít thở, thì đã bị sát trận giết chết rồi, thì đâu còn người náo dám liều mạng nữa.



Cố Hà Chu thở pháo nhẹ nhõm, xem ra cái tên Diệp Mặc kia cũng không phải là loại người bình thường, không ngờ lại có thể lưu lại một cái sát trận cường hãn như vậy. Cho nên y cũng yên lòng rời khỏi, trở về chỗ ở của mình. Lúc này thì trên người của y đã có thêm nhiều linh thạch rồi, đã có thể bế quan tu luyện rồi, không cần thiết phải đi bắt Giác Hồn Tảo nữa.



Một tên tu sĩ Kiếp Biến đã bị giết, sau đó những tên tu sĩ còn lại cũng rút đi, dĩ nhiên là cũng không có một tên tu sĩ Hóa Chân nào tới đây cả. Tất cả đều hiểu rằng, không phải hai cô gái Diệp Mặc lưu lại không đủ hấp dẫn, mà là những tu sĩ Hóa Chân kia cũng không cần thiết phải gấp gáp. Bọn họ có thể chờ đợi được, cho dù là thời gian một hai năm cũng không hề có vấn đề gì.



Đã sinh sống ở Hải Giác đảo mấy trăm tới mấy nghìn năm rồi, còn phải lo lắng tới thời gian một hai năm sao?



Đương nhiên thứ có thể khiến bọn họ phải chờ đợi chính là sự cường thế của Diệp Mặc. Diệp Mặc vừa tới đã giết Phong Tiển và mấy tên thủ hạ của y, thì những tu sĩ Hóa Chân bình thường khác phỏng chừng là còn chưa đủ cho hắn đấm một cái. Nếu như Diệp Mặc không chết, thì ai động tới người của hắn, chính là kẻ đó ngại mình đã sống quá lâu.



...



Diệp Mặc thở dài một hơi, hắn cảm giác được số lượng Giác Hồn Tảo mình bắt được đã đủ nhiều rồi. Mười ngày gần đây, thì hắn chuyên môn tìm những nơi có nhiều Giác Hồn Tảo nhất mà đi.



Lúc mới bắt đầu, thì hắn chỉ bắt được mỗi lần một miếng Giác Hồn Tảo. Nhưng sau khi đã quen dần, thì hắn còn trực tiếp sử dụng thần thức đao chặt đứt sự liên hệ với xung quanh của cả một đám Giác Hồn Tảo, sau đó một lần hắn có thể thu lấy có khi tới tận mười miếng Giác Hồn Tảo. Hiện tại thì hắn tiện tay đã có thể bắt được Giác Hồn Tảo rồi, và thần thức đao của hắn cũng đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế, có thể tùy tâm sở dục được rồi. Bất luận là Minh Tảo hay Ám Tảo, thì hắn cũng có thể dễ dàng mà bắt lấy được.



Ngay cả Ám Tảo mà thần thức của người khác không nhìn thấy được, thì thần thức của hắn lúc này cũng đã có thể cảm nhận được khá rõ ràng rồi, căn bản là không cần phải dùng Vực để cảm ứng.



Nhìn hai đống lớn đầy Minh Tảo và Ám Tảo trong Thế giới trang vàng của mình, thì Diệp Mặc biết là đã đến lúc hắn phải trở về rồi. Tuy rằng ở chỗ này thì hắn có thể tiếp tục tùy ý mà bắt Giác Hồn Tảo, nhưng hắn cảm giác được rằng Hải Giác này không phải là nơi thích hợp để ở quá lâu.