Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1507 : Hoài niệm không bằng gặp mặt

Ngày đăng: 06:03 22/04/20


- Đây là phía đông của Lạc Hồn Khư, đi qua một chút thôi chính là đảo Nhân Trúc của tôi rồi. Không đợi người khác hỏi thăm, Giải Ấu Huê đã vội vàng nói ra, nói xong cô lại trực tiếp nhìn về phía Diệp Mặc, rõ ràng muốn quay về đảo Nhân Trúc xem sao.



Diệp Mặc không ngờ từ Hải Giác đi ra, lại đến được đảo Nhân Trúc, đám người quay đầu lại nhìn, làm gì còn bóng dáng của Hải Giác? Giống như bọn họ căn bản xuất hiện ở nơi này vậy. Hải Giác quả nhiên không còn tồn tại, không ai biết được Hải Giác xuất hiện ở chỗ nào và từ lúc nào.



- Ấu Huê dẫn đường đi, chúng đến đảo Nhân Trúc xem sao. Diệp Mặc hiểu ra được ý tứ của Giải Ấu Huê, nói với cô.







Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc đến đảo Nhân Trúc, nhưng con người Giải Phong này thì Diệp Mặc lại rất thích. Diệp Mặc không biết lúc trước đảo Nhân Trúc như thế nào, hắn chắc rằng đảo Nhân Trúc tuyệt đối sẽ không xuất hiện như này, trên đảo bị tàn phá oanh tạc tùm lum, sớm cũng không nhìn ra bóng dáng nguyên vẹn nữa rồi, mấy đường rãnh cực lớn hiện rõ trên đảo là nơi có linh mạch đã bị lấy đi.



Giải Ấu Huê trực tiếp lao lên đảo đỡ những bức tường đổ nát hoang tàn mà khóc thất thanh, cô sống trên đảo này cũng mấy chục năm, nhưng bây giờ quay về lại biến thành như này, cha sống chết không rõ, chị cả và em gái cũng sống chết không biết thế nào, cái này quả thực cô khó lòng mà chịu được.



Lạc Ảnh và Sầm Thiên Cầm đến an ủi Giải Ấu Huê, Diệp Mặc và anh em họ Hạnh cũng đến đảo Nhân Trúc. Từ vị trí của đảo Nhân Trúc, Diệp Mặc có thể nhìn ra nơi này tuyệt đối là nơi tu luyện thích hợp nhất trong Vô Tâm Hải, không ngờ Đồ Tử Chân lại độc ác đến vậy, phá hủy đảo Nhân Trúc thành bộ dạng như này.



- Tôi nhất định phải tìm người đàn bà đó báo thù.



Giải Ấu Huê khó khăn lắm mới được Lạc Ảnh và Sầm Thiên Cầm khuyên nhủ trấn tĩnh lại một chút lại nắm chặt nắm đấm, sự căm hận trong giọng nói cũng không thể nào điều chế được.



Nếu Giải Ấu Ngưng rắn giọng nói những lời này, Diệp Mặc cũng cảm thấy bình thường, Giải Ấu Huê nói ra những lời này, có thể thấy cô rất thù hận Đồ Tử Chân kia. Cô có một gia đình êm ấm, cứ như vậy bị Đồ Tử Chân ra tay hãm hại tiêu hủy hoàn toàn.



Diệp Mặc lại cảm thấy Giải Phong chưa chắc đã bị Đồ Tử Chân giết chết, mặc dù hắn chưa từng thấy Giải Phong ra tay, nhưng hắn lại biết Giải Phong không đơn giản như vậy. Ông không phải là đối thủ của Đồ Tử Chân là điều chắc chắn, nhưng nếu nói thông qua bí thuật gì đó chạy trốn từ tay Đồ Tử Chân, thì cũng có thể.



Giải Ấu Huê sau khi xin Diệp Mặc dùng một trận pháp phong bế đảo Nhân Trúc lại, mới bảo Diệp Mặc trong trận pháp này cho thêm tinh huyết để phân biệt. Chỉ có người của Giải gia mới có thể tiến vào trong trận pháp này. Sau đó cô để lại một miếng ngọc giản trong trận pháp này, thông báo cho người của Giải gia tiến vào trận pháp, muốn tìm cô thì đến Mặc Nguyệt Chi Thành tìm.



Vốn dĩ Diệp Mặc còn định đi tìm một chút vận đen của Đồ Tử Chân, nhưng Giải Ấu Huê nói vậy rồi, Diệp Mặc quyết định để Giải Ấu Huê tự mình đi báo thù. Nếu như hắn đi tiêu diệt Bằng đảo rồi, Giải Ấu Huê ngược lại cũng không còn động lực để tu luyện nữa.


- Chị dâu.



- Sao hai người quay về rồi? Nữ tu đó sau khi gượng gạo gọi một câu, cũng không nhúc nhích gì.



Diệp Mặc đứng bên nghe thấy có chút nghi ngờ, hắn nghe thấy Hạnh Khê nói qua, đại ca và chị dâu của gã tình cảm rất tốt, hơn nữa Hạnh Dực quả thực lúc nào cũng nhớ nhung đến người vợ của mình, không ngờ sau khi quay về lại có kiểu gặp mặt như này. Nữ tu này mặc dù cũng không coi là tuyệt sắc, nhưng dung nhan cũng thanh tú, lại có chút quyến rũ nữa.



Hạnh Dực sắc mặt tái nhợt, miệng tím tái, một lúc lâu sau, phun ra một ngụm máu.



Hạnh Khê vội vàng đỡ lấy Hạnh Dực:



- Anh, anh không sao chứ? Cho dù cửa hàng bị lấy đi rồi, sau khi chúng ta quay về, cũng có thể lấy lại được. Hơn nữa, cửa hàng này chúng ta bây giờ cũng không cần nữa rồi. Chúng ta cần phải đến Nam An châu cùng Diệp Mặc tiền bối, cần cái cửa hàng rách nát này làm cái gì? Cái này có cái gì mà tức giận cơ chứ?



Hạnh Dực vẫn không nói ra một từ nào, người khác không biết gã tại sao lại phẫn nộ, nhưng trong lòng gã thì lại biết rõ nhất. Nữ tu trước mặt là người bạn đời của gã Vô Môi, ở cùng nhau hơn một trăm năm rồi, làm sao lại không hiểu người bạn đời của mình chứ?



Vành tai Vô Môi đỏ ửng, dưới cằm thì lại nổi một đường gân xanh, chứng tỏ cô vừa mới vui thú cùng nam tu này. Vì mỗi lần sau khi bọn họ vui vẻ với nhau xong, thì cô đều có hiện tượng như này.



Trăm năm không quay về, vừa mới quay về lại gặp cảnh tượng như này. Hạnh Dực làm sao không thể tức giận được cơ chứ, ân ân ái ái năm xưa, quả thực chính là một nhát dao quá sâu.



- Vô Môi, cô được đấy, được đấy…



Hạnh Dực nói xong vài câu này, cũng không nói ra được thêm nữa, thậm chí đến tay không kìm chế nổi cũng run lẩy bẩy.



Năm đó là người đàn bà luôn miệng nói không thể rời xa gã nửa bước, hơn nữa lúc nào cũng nghĩ cho gã, sau khi gã đi rồi, chẳng những bán cửa hàng của gã đi, mà lại còn giao cho kẻ thù của gã nữa.



Hạnh Khê lập tức hiểu ra, Lộ Huyễn Canh chẳng những cướp đi cửa hàng của bọn họ, mà cả chị dâu cũng cướp đi luôn. Trong nháy mắt Hạnh Khê cũng tức giận, pháp bảo Đoản Giản trong tay cũng được phóng ra.