Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1515 : Bước đầu phấn đấu
Ngày đăng: 06:03 22/04/20
Năm ngày sau thì Diệp Mặc đã bố trí xong truyền tống trận. Sau khi hoàn thành thì hắn cũng không lập tức rời khỏi Đông Huyền Châu mà là đi tìm Trì Phỉ thỉnh y giúp đỡ tìm kiếm tin tức của Trì Uyển Thanh.
Một tháng sau thì Diệp Mặc vẫn không hề có được chút tin tức nào của Trì Uyển Thanh cả, khiến cho trong lòng hắn có chút thất vọng. Với sự đưa tiễn của đám người Trì Phỉ, thì Diệp Mặc đã mang theo mấy người Lạc Ảnh cùng nỗi buồn vô cớ rời khỏi Đông Huyền Châu.
Trở lại Nam An Châu, thì Sầm Thiên Cầm cũng lập tức cáo từ Diệp Mặc một mình rời đi.
Sau khi Ô vân trùy - Thanh Nguyệt đưa mọi người trở về Mặc Nguyệt Chi Thành, thì bất luận là anh em họ Hạnh hay là Kỳ Di Dung đều bị sự nồng đậm của linh khí ở Mặc Nguyệt Chi Thành làm cho sợ ngây người. Có khác thì cũng chỉ là tâm tình của Kỳ Di Dung thì đang lo lắng thấp thỏm mong gặp được Biên Phượng Tháp, còn anh em nhà họ Hạnh thì lại đang cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Đối với tu sĩ đã ở bên trong Hải Giác ngây ngô vài chục năm, thì không chỉ nói tới Mặc Nguyệt Chi Thành, mà ngay cả bất kỳ một nơi nào thuộc Nam An Châu, cũng đều có thể khiến cho bọn họ hài lòng rồi, huống chi là nơi có linh khí nồng đậm nhất Nam An Châu là Mặc Nguyệt Chi Thành chứ? Bọn họ thậm chí còn mong chờ cái ngày mà tu vi bọn họ tăng lên nhanh chóng ở Mặc Nguyệt Chi Thành này.
Vốn là Diệp Mặc cho rằng sau khi Nhị Tháp thấy được Kỳ Di Dung, thì khẳng định sẽ không để ý tới cô. Nhưng khiến cho mấy người Diệp Mặc không ngờ chính là sau khi Biên Phượng Tháp thấy Kỳ Di Dung, thì đã lập tức xông lên ôm chặt lấy Kỳ Di Dung rồi, thậm chí còn không thèm nghe tới nửa câu giải thích của Kỳ Di Dung nữa.
- Nhị Tháp...
Xa cách nhau vài chục năm, lần này gặp lại được Biên Phượng Tháp, thì Kỳ Di Dung có chút kích động, trong lúc nhất thời không thể nào nói ra được điều muốn nói.
- Cha của anh có phải là đã xảy ra chuyện rồi không?
Sau khi Biên Phượng Tháp thấy Kỳ Di Dung, thì trong lòng lập tức có một loại dự cảm không tốt, giọng điệu trong câu hỏi của y cũng có chút run run.
Vành mắt của Kỳ Di Dung vốn có chút sưng đỏ, nhưng sau khi nghe được câu hỏi của Biên Phượng Tháp, thì liền vô cùng kinh ngạc thốt lên:
- Anh cũng biết rồi sao?
Giọng điệu của Diệp Mặc rất nặng nề, nhưng mọi người đều hiểu, nếu không phi thăng, thì cuối cùng cũng chỉ là cát bụi mà thôi. Ở Tu Chân Giới, thì cho dù có tu luyện tới cực hạn, cũng chỉ là sống lâu hơn trăm ngàn năm so với Địa Cầu mà thôi, cuối cũng thì cát bụi cũng lại trở về với cát bụi.
Thế gian có luân hồi, nhưng luân hồi hay không thì có cái ý nghĩa gì? Sau khi bạn chết, thì cho dù có được luân hồi, bạn liệu có thể còn nhớ rõ những người mà bạn đã từng yêu mến, nhớ rõ những lời mà bạn đã từng hứa hẹn chăng?
Biện pháp duy nhất để mãi mãi bên nhau chính là vĩnh viễn không luân hồi, sinh mệnh tồn tại vĩnh viễn với thời gian, tình yêu cùng luôn trường tồn vĩnh cữu.
- Sau khi phi thăng lên Tiên Giới, thì có thể sống mãi sao? Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau phải không?
Ánh mắt của Tống Ánh Trúc trở nên trong suốt. Tu vi của cô thấp nhất, nên cô sợ chính mình sẽ đi sau nhiều lắm, cuối cũng cũng chỉ còn có một mình mình lưu lại Tu Chân Giới này. Cô có thể không có tất cả, nhưng lại không thể chịu được sự cô độc. Xưa kia, khi còn ở Địa Cầu, thì tuy là cô cô độc, nhưng vẫn còn có Ức Mặc ở bên...
Diệp Mặc lắc đầu:
- Anh cũng không biết. Anh chỉ biết tiên nhân có thọ mệnh lớn hơn tu sĩ ở Tu Chân Giới vô số lần. Cái vô số lần này là bao nhiêu thì anh cũng không biết rõ. Có phải là sống mãi hay không anh càng không chắc chắn được. Nhưng anh có một loại dự cảm, cho dù là tới Tiên Giới rồi, thì chỉ sợ cũng không thể nào sống mãi được.
Hắn hiểu được tâm tư của Tống Ánh Trúc. Tống Ánh Trúc tuy rằng cũng rất nỗ lực tu luyện, nhưng bởi vì linh căn bị hạn chế, cho nên tu vi của cô vẫn là người thấp nhất. Diệp Mặc đứng lên nắm lấy tay của Tống Ánh Trúc rồi nói:
- Bất luận là như thế nào, thì chúng ta có thể nắm tay nhau trải qua vô số năm tháng hạnh phúc trên Tiên Giới, anh cũng đã cảm thấy hết sức thỏa mãn rồi. Ánh Trúc, em không cần phải lo lắng, linh căn của em tuy rằng không bằng với Tĩnh Văn và Khinh Tuyết, nhưng đều có thể sớm ngày phi thăng được, hãy tin tưởng anh.
Tống Ánh Trúc gật đầu, không nói gì. Cô biết tư chất của mình tuy là kém một chút, nhưng cô tuyệt đối sẽ không buông tha hi vọng được vĩnh viễn ở bên nhau. Cô nhất định phải nỗ lực tu luyện thêm. Cô hiểu rằng, nếu như người khác có tư chất như của cô, thì muốn phi thăng là một chuyện vô cùng khó khăn. Cũng may còn có Diệp Mặc bên người, cho nên bất kì tài liệu tu luyện gì cũng không hề thiếu, thậm chí còn đều là những tài liệu tốt nhất.
Thấy mấy người Lạc Ảnh có chút không nở, thì Diệp Mặc lại nói tiếp:
- Tuy rằng anh khẳng định có thể trở về được, nhưng ở trong Vết nứt hư không rất khó xác định phương vị, cho nên anh cũng không biết là sau bao lâu thì mới có thể trở về.