Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1529 : Di tích đầm lầy
Ngày đăng: 06:03 22/04/20
- Tên tu sĩ gọi là Viêm Hồng Trung kia cũng biết mình có lẽ không giữ được hai miếng Giác Hồn Tảo, nên trực tiếp mang hai miếng Giác Hồn Tảo bán cho thương lầu, và sau đó thương lầu lại bán cho hiệp hội Hồng tiên thương nghiệp.
Tàng Hòa tiếp tục nói.
Dặc Nghiên tiên tử nhíu mày, sau một lúc lâu thì mới nói với một gã hộ vệ khác rằng:
- Chuẩn bị tiên tinh, ngày mai sẽ đi đấu giá hội, nhất định phải có được hai miếng Giác Hồn Tảo kia.
...
Diệp Mặc thở phào, lúc này thì hắn đã đi theo Ly Hoành và anh em nhà họ Cao tới đầm lầy Mu tức’. Đường tới đầm lầy Mu tức’ xác thực là không phức tạp, thế nhưng đoạn đường cũng không phải là ngắn.
Diệp Mặc cống hiến pháp bảo phi hành Ô vân trùy - Thanh Nguyệt của mình, để cho bốn người chỉ dùng chưa tới một ngày đã đến đầm lầy Mu tức’ rồi.
Vốn Diệp Mặc nghĩ, đầm lầy Mu tức’ hẳn là giống như một cái ao đầm, nhưng khi hắn tới đầm lầy Mu tức’, thì mới biết cách suy nghĩ của mình sai lầm lớn cỡ nào. Ở đây được gọi là đầm lầy quả đúng là không có sai mà, những ao đầm bình thường còn có chút cỏ dại hoặc là lục bình, hoặc là vũng nước đọng. Nhưng đầm lầy Mu tức’ ở trước mặt Diệp Mặc thì ngoại trừ bùn nhão cũng chỉ có bùn nhão mà thôi.
Không có lấy một giọt nước, cũng không có một cọng cỏ. Mầu sắc của đống bùn nhão kia chỉ có một mầu nâu xám, còn có một ít bong bóng nổi lên. Ngay cả tiên linh khí ở nơi này cũng không được nồng đậm.
Cái chỗ này có tài nguyên tu luyện sao? Diệp Mặc ngơ ngác dùng thần thức quét qua toàn bộ vùng đầm lầy này, hoàn toàn không thể nào hiểu được. Lẽ nào lát nữa phải vào bên trong đầm lầy làm cái việc giống như là mò cá dưới bùn để tìm tài nguyên tu luyện hay sao?
Thấy Diệp Mặc sững sỡ, thì Cao Noãn liền cười nói:
- Diệp Mặc, anh sẽ không nghĩ là chúng ta sẽ đi vào bên trong đầm lầy kia để tìm kiếm tài nguyên tu luyện chứ?
Diệp Mặc cười cười xấu hổ, vì hắn thật sự là vừa nghĩ như vậy.
Cao Noãn thấy Diệp Mặc có chút xấu hổ, thì càng cười khúc khích rồi nói:
- Anh thật đúng là biết tưởng tượng. Tuy là không phải tất cả mọi người đều như vậy, nhưng đúng là vẫn có người nghĩ như anh đấy. Nhưng họ vẫn phải lựa chọn địa phương trước đã, chứ nếu như anh cứ thế mà dám đi xuống dưới chỗ này thì sẽ vĩnh viễn không thể nào đi ra được.
Ly Hoành giải thích:
- Di tích?
Diệp Mặc hiện tại cũng kinh ngạc. Sau khi nghe được hai chữ ‘Di tích’, thì hai mắt của hắn cũng phải mở lớn ra.
Ly Hoành thỏa mãn với biểu tình của Diệp Mặc, tiếp tục nói:
- Chỗ di tích kia vô cùng bí mật, tôi dám khẳng định là, nếu như không có người dẫn đường, thì cho dù là một vạn năm cũng không nhất định tìm được nó.
- Vậy sao mọi người còn chờ tới tận hôm nay?
Diệp Mặc nghi hoặc. Hắn cũng nhìn ra được ba người Ly Hoành cũng không phải là giàu có gì, nên nếu nói rằng bọn họ giữ di tích lại chờ đợi mình tới, thì Diệp Mặc chắc chắn là không tin.
Cao Noãn vội vàng nói:
- Bởi vì ở chỗ kia có trận pháp, mà ba người chúng tôi thì lại không có một người nào hiểu về trận pháp cả. Một khi chúng tôi mạnh mẽ phá trận, thì lập tức sẽ kinh động tới những người khác ở đầm lầy Mu Tức này, khi đó thì với tu vi của tiểu đội chúng tôi, thì ngay cả một chén canh cũng không có được rồi. Cho nên tới tận hôm nay, chúng tôi vẫn chưa hề động tới cái chỗ kia.
Diệp Mặc chợt hiểu ra, sau đó lập tức nói:
- Không có vấn đề, mọi người dẫn đường đi, chúng ta qua đó xem một chút.
Thấy Diệp Mặc nói như vậy, thì Ly Hoành cũng lập tức gật đầu, lại một lần nữa đẩy nhanh tốc độ phi hành.
Lại bay thêm thời gian nửa ngày nữa, thì Diệp Mặc cuối cũng đã nhìn thấy tung tích của các tu sĩ. Lúc này rất nhiều tu sĩ đều đang bên ngoài đầm lầy Mu Tức mà tìm kiếm đồ vật. Diệp Mặc đoán hẳn là bọn họ đang tìm kiếm Vô diệp phù tiêu. Mà vừa lúc này, thì Diệp Mặc liền thấy một tu sĩ bỗng nhiên thu hồi lại pháp bảo phi hành, chui vào trong vùng đầm lầy mầu nâu xám, đảo mắt một cái đã hoàn toàn biến mất khỏi thần thức của tất cả mọi người.
Có người thật sự dám tiến vào sao?
- Hẳn là do có người phát hiện thứ tốt rồi.
Cao Hổ vốn rất ít nói, lúc này đột nhiên lên tiếng.