Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 1546 : Đao của tôi cũng rất tuyệt
Ngày đăng: 06:04 22/04/20
Tu sĩ bên ngoài Hắc Lô trấn có rất nhiều, Diệp Mặc sau khi phóng ra Thanh Nguyệt, lập tức liền có người nhìn thấy. Khi thấy một tên Hư Tiên trung kỳ như Diệp Mặc mà cũng có tiên khí phi hành hạ phẩm, rất nhiều tu sĩ cũng lộ ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Diệp Mặc biết rõ chuyện giết người cướp bảo vật, bất luận ở Tu Chân giới hay ở Tiên giới đều có. Không ai muốn nhường cơ hội có được cho người khác, vì tu luyện, rất nhiều tu sĩ đều không từ thủ đoạn. Hắn bây giờ phóng ra Thanh Nguyệt, những người nhìn thấy có rất nhiều, khó tránh khỏi sẽ không có người nảy sinh lòng đố kị.
Nhưng Diệp Mặc cũng không thèm để ý, nếu như hắn chỉ là Hư Tiên sơ kỳ, chân nguyên còn chưa chuyển hóa, có lẽ hắn cũng sẽ dùng pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm thay thế. Bây giờ hắn đã là Hư Tiên trung kỳ rồi, cho dù là Kim Tiên hắn cũng từng giết, làm gì còn sợ người khác chú ý đến pháp bảo phi hành của mình?
Cho dù là có tu sĩ Hư Tiên có ý đánh hắn, hắn cũng chỉ là tiện tay giết mà thôi. Tu sĩ Huyền Tiên cho dù nhìn thấy Thanh Nguyệt rồi, cũng sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào, tu sĩ Huyền Tiên nào mà chẳng có Tiên khí phi hành hạ phẩm?
Có sức mạnh rồi, thì cũng không cần phải sợ hãi rụt rè nữa, cũng không cần phải vì sợ người khác ăn cướp, phải đến một nơi hoang vắng phóng ra pháp bảo phi hành của mình. Những tu sĩ không có mắt ăn cướp của hắn, vậy chỉ có thể nhận mình không may mà thôi.
Huống chi Diệp Mặc còn định tu luyện lên Hư Tiên đỉnh phong ở Hắc Lô trấn, thậm chí sau khi đến Kim Tiên rồi mới rời đi, pháp bảo phi hành sớm muộn gì thì cũng bại lộ, hắn lại càng không cần hành sự khiêm tốn.
Thấy Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt, Giang Cận trong mắt lộ vẻ vui mừng ngạc nhiên, lập tức liền có chút lo lắng nhìn Diệp Mặc nói:
- Diệp đan sư tiền bối, anh lấy Tiên khí hạ phẩm ra ở đây, tôi sợ, sợ…
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Cô cứ lên đi rồi nói tiếp, sau này cũng giống như Duẫn huynh, gọi tôi là Diệp đan sư là được rồi, tôi cũng chưa phải là tiền bối.
- Vâng.
Giang Cận chần chừ một lát, cô gật đầu bước lên Thanh Nguyệt. Cô nhớ tới lời nói của Duẫn Ưng, cô nghe nói có một tu sĩ Kim Tiên đuổi giết Diệp đan sư, mà bây giờ Diệp đan sư lại ở đây, vậy chẳng phải nói hắn đã thoát khỏi tên tu sĩ Kim Tiên kia rồi sao? Nếu có thể thoát khỏi tay Kim Tiên, cho dù có người đuổi theo bọn họ, Diệp đan sư chắc hẳn cũng có thể thoát ra được?
Khi Diệp Mặc tăng tốc tốc độ của Thanh Nguyệt lên rồi, Giang Cận phát hiện ra pháp bảo phi hành của Diệp Mặc không ngờ còn nhanh hơn nhiều Tiên thuyền của Hắc Lô trấn. Chỉ trong vòng một ngày, hai người đã đến bên ngoài rừng rậm Hắc Lô rồi.
Diệp Mặc hạ Thanh Nguyệt xuống, trước mặt là một mảnh đất thưa thớt những bụi cây. Một số tiểu đội vừa nãy từ rừng rậm Hắc Lô ra ngoài thấy hai người Diệp Mặc, đều có chút nghi ngờ. Vì tổ đội tu sĩ của rừng rậm Hắc Lô bình thường đều có bốn năm người, hai người tạo thành một tổ, không phải là không có, nhưng cũng vô cùng ít ỏi.
- Khi tôi và tiểu Xu đến thường xuyên có người nhìn chúng tôi với ánh mắt như này, nhưng chúng tôi cũng chỉ ở bên ngoài, trước giờ cũng chưa từng đi vào trong đó.
Giang Cận đứng một bên giải thích.
Két…
Âm thanh chói tai vang lên bên tai mấy người, thanh kiếm màu xanh trong tay tên tu sĩ Hư Tiên họ Bỉnh kia còn chưa hoàn toàn được phóng ra, kiếm khí liền phóng ra tứ phía, bị một đao này của Diệp Mặc đánh cho loạn xạ.
- Dừng tay, tôi xin lỗi…
Tên tu sĩ họ Bỉnh này phát hiện ra thanh kiếm màu xanh của mình đến đao khí của đối phương cũng không thể nào chặn lại được, lại càng không cần nói đường đao và thân đao sau đao khí đó.
Kiếm khí trên thanh kiếm màu xanh đó bị đao khí của Tử Đao trong nháy mắt đánh tan, y liền bắt đầu la lối xin tha mạng.
Đáng tiếc Tử Đao của Diệp Mặc căn bản cũng không có chút ý tứ nào lưu tình, một đường đao màu tím to bằng cánh cửa cũng đã trực tiếp bổ đến thân thể của tên tu sĩ Hư Tiên kia, máu me văng ra tứ phía.
Một chiêu, nói cách khác tên tu sĩ Hư Tiên này một chiêu còn chưa hoàn toàn phóng ra hết, đã bị một đao của Diệp Mặc giết chết rồi.
Diệp Mặc thu hồi thanh kiếm màu xanh và nhẫn trữ vật của tên tu sĩ Hư Tiên đó lại, nhìn nhìn hai người còn lại nói:
- Hai người cũng cảm thấy pháp bảo phi hành của tôi tốt chứ?
Hai tên tu sĩ đang đứng bên đang ngây ra lúc này mới phản ứng lại, liền khua khua tay nói:
- Không, không, tiền bối, chúng tôi không có, không có nói vậy mà.
- Chưa nói, vậy thì cút đi.
Diệp Mặc quát lớn, hai tên tu sĩ Hư Tiên đó phản ứng lại làm gì còn dám ở lại, vội vàng quay người rời đi.
Lúc này tên tu sĩ họ Hà kia cũng kịp phản ứng lại, run rẩy bước đến trước mặt Diệp Mặc ôm quyền nói:
- Tiền bối, vãn bối cũng đi đây.
Nói xong lại càng không đợi Diệp Mặc trả lời, liền vội vàng theo hai tên tu sĩ kia rời khỏi.