Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1607 : Mỏ tiên tinh

Ngày đăng: 06:04 22/04/20


Nghe thấy Diệp Mặc hỏi, gã Huyền tiên cao gầy lập tức nói:



- Không sai, nơi này chính là cửa vào tầng thứ tư, vừa nãy anh bạn nói có thể giết chết Vô ảnh kiêu, là thật sao?



Trong giọng điệu hiển nhiên mang một chút ý không tin, Diệp Mặc khách khí với bọn họ như vậy, hẳn là cũng không phải là đại tiên tiền bối, bởi vậy cho dù là Diệp Mặc che dấu tu vi, cũng chỉ là Huyền tiên mà thôi, huống chi gã phát hiện Diệp Mặc chính xác là Kim tiên hậu kì.



- Không sai, đúng là Vô ảnh kiêu.



Diệp Mặc trả lời xong, trong lòng lại cũng có chút suy tư, không biết trên người hai gã Huyền tiên này có vật liệu tiên khí thượng hạng với tiên linh thảo cao cấp các loại hay không. Nếu trên người bọn họ có mấy thứ này, mà lại cảm thấy có hứng thú với Vô ảnh kiêu, Diệp Mặc cũng không để bụng mà trao đổi với hai người một chút.



- Vật liệu từ Vô Ảnh kiêu của anh bạn không biết có bán hay không, nếu có bán, bất kể là tiên tinh hay Tiên linh thảo tôi đều có một ít.



Gã Huyền tiên cao gầy kia lập tức chắp tay nói.



Diệp Mặc gật đầu, lấy ra mười cặp lông vũ và yêu đan của Vô ảnh kiêu mà hắn giết được ở tầng thứ hai, nói:



- Đây là mười cặp, tôi chỉ cần tiên linh thảo cấp 5 hoặc cấp 6, hoặc là vật liệu tiên khí cao cấp cũng được.



- Đúng là lông vũ của Vô ảnh kiêu thật!



Gã Huyền tiên tướng mạo không tầm thường còn lại kia kinh ngạc kêu lên.



- Đổi thế nào? Tôi lấy, anh ra giá đi.



Gã tu sĩ cao gầy vội vàng nói, nói xong, gã lấy một mớ tiên linh thảo và vật liệu luyện khí ra.



Diệp Mặc nhìn nhìn mớ vật liệu luyện khí và tiên linh thảo này, hơi thất vọng. Tiên linh thảo cấp 6 chỉ có một cây, mặc dù có một ít cây cấp bốn và cấp năm, nhưng chiếm đa số vẫn là cây từ cấp năm trở xuống. Còn về phần vật liệu luyện khí cũng là tương đối nhiều loại cấp ba, loại cấp 4 cũng có một ít, nhưng vẫn cách cái giá trong lòng Diệp Mặc mong muốn còn xa lắm.



Có lẽ là nhiều hơn đồ trong chiếc nhẫn của Đại Ất tiên kia một chút. Nghĩ tới một vài vật liệu luyện khí lấy được trong chiếc nhẫn của Đại Ất Tiên kia, Diệp Mặc chỉ có thể thầm than một tiếng, chuyện này cũng thực là không thể so sánh mà.



Gã Huyền Tiên còn lại kia thấy thế cũng lấy một đống đồ ra, đồ gã lấy ra so với đồ gã Huyền tiên cao gầy kia lấy ra không khác biệt là mấy.



Diệp Mặc biết lông vũ và yêu đan của Vô Ảnh Kiêu rất quý giá. Chút đồ này, hắn còn thực sự không để vào mắt. Nếu là lúc trước khi Thanh Nguyệt của hắn chưa nâng cấp, hắn có thể tùy tiện đổi. Hiện giờ hắn lại biết được tác dụng của lông vũ của Vô Ảnh Kiêu. Hắn căn bản là không cần bố trí trận pháp ẩn nấp, Thanh Nguyệt cũng mang công dụng ẩn nấp. Vật liệu luyện khí tầm thường như này há có thể so bì được hay sao?
Kim Truyền Lâm lập tức nói.



- Vậy cái vừa nãy anh nói với tôi không nhất định thực sự tồn tại? Chỉ là có khả năng tồn tại?



Diệp Mặc nhìn chằm chẳm Kim Truyền Lâm hỏi lại lần nữa.



Khổng Cương vẫn cho rằng Diệp Mặc là tu sĩ Huyền tiên hậu kì, thậm chí tu vi còn cao hơn gã và Kim Truyền Lâm một chút. Bây giờ Diệp Mặc hỏi, gã sợ Diệp Mặc nghi ngờ, vội vàng nói:



- Anh bạn hiểu lầm rồi, bởi vì lời nói của người bạn truyền tin tức kia không đáng tin cho lắm, tôi không tin lời y lắm, cho nên tôi mới muốn yêu cầu tiếp tục tới tầng thứ tư, mà y thì muốn quay về xem xem.



Diệp Mặc gật đầu nói;



- Nếu vậy thì dẫn đường đi, tôi cũng đi thử xem.



Nói xong Diệp Mặc bế Chân Băng Du từ trên Thanh Nguyệt xuống, cõng trên lưng mình, đồng thời thu hồi Thanh Nguyệt.



Khổng Cương và Kim Truyền Lâm lúc này mới biết, thì ra bên trong pháp bảo phi hành của Diệp Mặc còn có một người nữa, còn là một cô gái cực đẹp, hình như tiên tử cực kỳ xinh đẹp này còn bị thương nặng, chỉ là hơi thở của Chân Băng Du yếu ớt gần như không có, hai người đều không nhìn ra tu vi của cô.



Nhưng hai người cũng không hỏi Diệp Mặc, dù sao thì đây là việc riêng tư của Diệp Mặc.



Sau khi Kim Truyền Lâm dẫn đường một đoạn, Diệp Mặc liền có chút không kiên nhẫn được nữa, hắn cảm thấy tốc độ quá chậm, hắn biết đối phương không phải là cố ý chậm như vậy, mà là sợ bị Tuyền sát hư không cuốn vào trong, Diệp Mặc vẫn phải mở miệng nói:



- Anh Kim, hay là để tôi dẫn đầu đi.



Diệp Mặc vừa mở miệng, Kim Truyền Lâm liền hiểu ý Diệp Mặc, gã có chút xấu hổ xích qua một bên nói:



- Anh Diệp, tu vi của anh cao hơn tôi, anh dẫn đầu thì không còn gì tốt hơn.



Diệp Mặc không để ý lời nói của Kim Truyền Lâm, thời gian của hắn rất quý giá, loại lãng phí thời gian vô nghĩa này, hắn cũng không sẵn lòng lắm.



Đối với Tuyền sát hư không, Diệp Mặc căn bản là không lo lắng, phạm vi thần thức của hắn đã có thể cảm ứng được từ lâu rồi, cho nên từ sau khi hắn dẫn đường, tốc độ của ba người lập tức tăng nhanh.